Phần thứ hai của đấu võ Liên Châu là chiến đấu cá nhân để tiến vào hàng ngũ tám đội mạnh nhất. Tổng cộng có bốn mươi tuyển thủ tham gia thi đấu, thông qua hai trận đấu sẽ chọn ra mười người mạnh nhất!
Mà mười người này, ngoài việc có thể nhận được phần thưởng gấp ba lần mười hạng đầu của kỳ trước, còn có tư cách tham gia thăm dò cổ mộ Ma Đế!
Đó chính là mộ địa của Đại Đế, tùy tiện phát hiện ra một ít đồ vậy trong mộ cũng đều có thể thu được vô cùng nhiều lợi ích!
Cho dù bản thân không dùng được, nộp lên cho Đế quốc cũng sẽ nhận được phần thưởng hậu hĩnh.
Mười hạng đầu của đấu võ Liên Châu, mỗi một tuyển thủ tham gia thi đấu đều có dã tâm bừng bừng!
Khiến cho người khác không ngờ tới là chấp hành phán quyết võ đấu lại không phải là một vị cường giả nào đó của Đế Quốc, mà là Đại hoàng tử!
Có thể thấy sự để tâm của hắn đối với lần đấu võ này.
Trong một vài Đế Quốc có liên quan, vốn dĩ có một vài đội ngũ hành động kín đáo, lúc này đành bất đắc dĩ thu lại tâm tư nhỏ của bản thân.
Muốn giành được thành tích, chỉ có thể đánh liều bằng thực lực!
Sắp đến thời gian diễn ra đấu võ Liên Châu, sáu người Lâm Huyền dưới sự bảo vệ của vệ sĩ Kim Giáp, tiến vào khu đấu võ của Đế Quốc.
Võ đài trong khu đấu võ cực kỳ rộng rãi, dài ba trăm mét, rộng một trăm mét, đủ để khiến cho tuyển thủ tham gia thi đấu mặc sức chiến đấu.
Bốn phía võ đài là khu khán đài, phóng tầm nhìn nhìn sang, ít nhất có gần một vạn (mười nghìn) chỗ ngồi.
Giờ phút này, trên khu khán đài không còn một vị trí trống nào cả.
Trên khán đài, ngoại trừ người Đế Đô đến trước tham gia náo nhiệt và người ở các châu đến xem đấu võ ra thì còn có cả đại thần trong triều và những người trong quân đội Đế Quốc.
Mỗi kỳ đấu võ Liên Châu đều là thời cơ tốt để bọn họ tuyển chọn nhân tài.
Rất nhiều nhân tài trẻ tuổi cũng là nhìn trúng cơ hội này, muốn tiến vào Đế Đô, giành được tài nguyên tu luyện tốt hơn, hoặc là tranh giành địa vị cao hơn cho gia tộc.
Béo Hổ xoa mũi.
“Lâm Huyền, Béo gia ta trước khi gặp được ngươi, trước giờ chưa từng có hy vọng xa vời có thể đứng trên võ đài như thế này, cảm ơn ngươi đã cho ta cơ hội này!”
Béo Hổ nói ra lời cảm ơn từ tận đáy lòng, hắn có được Phong Vân Hóa Long Quyết, lại có Long Tủy tẩy thân, thành tựu trong tương lai đã không còn là đế quốc Long Đằng nhỏ bé có thể dung nạp được nữa.
Lâm Huyền vỗ vai Béo Hổ, không nói nhiều lời, giữa bạn bè với nhau không cần phải nói câu cảm ơn.
Đội ngũ của hai mươi tư châu tụ hội ở lôi đài.
Dựa theo quy tắc, đến phân đoạn người dẫn đội lên bốc thăm rồi.
Điều kỳ lạ là, trong tay Đại hoàng tử lại không có hòm bốc thăm mà kỳ trước đã dùng.
Đối diện với ánh mắt kỳ quái của mọi người, Đại hoàng tử bình tĩnh nói.
“Kỳ võ đấu lần này, chúng ta sẽ đổi một cách bốc thăm khác.”
Hắn vung tay lên, hai mươi bốn chiếc phi đao xuất hiện bên người hắn.
Những chiếc phi đao này bay lơ lửng bên người Đại hoàng tử, có thể thấy được năng lực khống chế nguyên khí mạnh mẽ của hắn.
Khí tức bạo phát trên người Đại hoàng tử đã triển lộ ra tu vi của hắn.
“Hóa Nguyên Cảnh tầng ba!”
Hơn ba mươi tuổi, Hóa Nguyên Cảnh tầng ba, thiên phú bậc này đã khiến cho phần lớn thiên tài trên lôi đài ám nhiên thất sắc.
Lâm Huyền nhìn về phía phi đao, hai mươi bốn cái phi đao có tất cả tám màu sắc, cứ mỗi ba cái phi đao là một màu sắc, rõ ràng nó đại biểu cho một tổ đối chiến.
“Lẽ nào muốn cướp phi đao?”
Lúc ngoại môn Càn Long Tông tỷ thí cũng là dùng phương pháp này.
Người cướp đoạt phi đao phải cân nhắc xem đối thủ của mình là ai mà làm ra phán đoán.
Người dẫn đội của mấy châu đã bắt đầu lăm le, thực lực bọn họ mạnh mẽ, không sợ nhất chính là cướp đoạt.
Vẻ mặt Đỗ Mục trưởng lão bình tĩnh, trong tất cả những người dẫn đội, thực lực của hắn tuy rằng không phải là mạnh nhất, cũng ở mức trung thượng, không có gì phải lo lắng.
Nhưng câu tiếp theo của Đại hoàng tử đã khiến tất cả những người dẫn đội ngạc nhiên.
“Mỗi châu phái ra một tuyển thủ tham gia thi đấu cướp đoạt phi đao.”
Để cho tuyển thủ tham gia thi đấu cướp?
Chỉ cần không phải là người ngu dốt thì giờ khắc này cũng đều đoán được ý đồ của Đại hoàng tử.
Nếu các châu phái ra tuyển thủ thực lực yếu chỉ sợ sẽ không đoạt nổi nhóm mong muốn.
Nếu như phái ra tuyển thủ mạnh nhất thì sẽ bị bạo lộ hết thực lực trong lúc tranh đoạt.
Đây là một lựa chọn khó để quyết định.
“Cho các ngươi thời gian nửa chén trà để quyết định người đến cướp phi đao.”
Đỗ Mục trưởng lão quay người lại, người được chọn trong lòng hắn chính là Quan Tử Ngạo.
Quan Tử Ngạo có Tụ Khí Cảnh tầng bảy, đưa ra để cướp phi đao có lẽ cũng đủ rồi.
Hắn không phải là người mạnh nhất trong đội, thực lực của Lâm Huyền và Lăng Phong đều ở trên hắn.
Cho dù có cướp không được thượng thăm, lấy được trung thăm cũng có thể chấp nhận được.
Ba người tham gia võ đấu kỳ này làm cho Đỗ Mục trưởng lão vô cùng tin tưởng.
Càn Châu tuyệt đối sẽ không lại đứng cuối một lần nữa!
“Quan Tử Ngạo...”
Đỗ Mục trưởng lão vừa mở miệng lại bị Lâm Huyền đánh gãy.
“Ta lên.”
Đỗ Mục trưởng lão sửng sốt một chút, lập tức nói.
“Lâm Huyền, ngươi là kỳ binh trong đội ngũ của chúng ta, không thể bộc lộ thực lực quá sớm!”
Lần võ đấu Liên Châu này, thiên tài ở khắp các châu liên tục xuất hiện, Tụ Khí Cảnh tầng sáu trong võ đấu lần trước đã có thể tranh đoạt được mười hạng đầu. Mà lần võ đấu này, tuyển thủ Tụ Khí Cảnh tầng sáu trở lên không dưới con số ba mươi!
Cảnh giới của Lâm Huyền, cũng là Tụ Khí tầng sáu.
Nhưng thực lực của hắn không ai có thể hiểu rõ hơn Đỗ Mục trưởng lão, cho dù có là thiên tài Tụ Khí Cảnh tầng chín thì Lâm Huyền cũng có sức lực đánh một trận.
Kiểu cảnh giới và lực lượng không đồng đẳng này làm cho Lâm Huyền hoàn toàn dễ dàng trở thành một kỳ binh!
Kỳ binh, quý ở kỳ, nếu như bộc lộ thực lực trước thì mất nhiều hơn được.
Lâm Huyền bình tĩnh giải thích nói.
“Đỗ trưởng lão, bất kể là rút được tổ nào, chúng ta cứ một đường nghiền ép là được.”
Một đường nghiền ép!
Đỗ Mục trưởng lão bị sự tự tin và bá khí của Lâm Huyền cảm hóa một cách sâu sắc.
“Vậy ngươi...”
Lâm Huyền không đáp lại, mà đưa mắt nhìn về phía xa xăm.
Đỗ Mục trưởng lão nhìn theo tầm mắt của Lâm Huyền, sáu người Phong châu dần xuất hiện trước mắt.
Đi trước dẫn đội là Lộc Hoành, lúc này cánh tay hắn được cố định bằng vải ngay trước ngực, trên mặt vẫn còn vệt máu đọng như cũ, có thể thấy được lúc trước hắn bị ngã từ trên lưng Phi Sư xuống thảm thương như thế nào.
Đỗ Mục trưởng lão hiểu ý của Lâm Huyền, hắn muốn chiến đấu với người bên Phong Châu.
Đỗ Mục trưởng lão thầm nghĩ trong lòng.
“Đúng là một gia hỏa đã nhặt được tiện nghi lại còn mang thù.”
Đỗ Mục trưởng lão không trách móc Lâm Huyền, ngược lại còn vô cùng thưởng thức tính cách của hắn.
Làm kẻ địch của ta thì phải chuẩn bị tốt tâm lý bị đánh thành cát, bị giẫm thành bùn!
“Ta ủng hộ quyết định của Lâm Huyền.”
Người nói là Lăng Phong, hắn muốn trả lại khuất nhục lúc trước!
Nhớ lại sự thê thảm của trận đấu võ lần trước, nhớ lại sự khiêu khích và giễu cợt của Lộc Hoành, sắc mặt của Đỗ Mục trưởng lão lập tức nghiêm nghị.
“Được! Lâm Huyền đi cướp thăm!”
Lâm Huyền bước lên trước đội ngũ, đồng thời bước ra cùng hắn, còn có đại diện đội ngũ của hai mươi ba châu khác nữa.
“Bắt đầu cướp thăm!”
Đại hoàng tử vừa phất tay, hai mươi tư chiếc phi đao không có chút quy luật nào mà bay ra bốn phía.
Những người cướp thăm ngoại trừ Lâm Huyền ra đều hành động rồi.
Gần như là chỉ trong nháy mắt, hơn nửa số phi đao đã ở trong tay.
Sau đó, cuộc tranh đoạt bắt đầu! Ai cũng không muốn đụng phải những đội ngũ mạnh.
Ánh mắt của Lâm Huyền vẫn luôn rơi trên người cướp đao bên Phong Châu, đối phương đã cướp được phi đao màu đỏ.
Lâm Huyền phóng xuất ra hồn lực, nhanh chóng tìm ra vị trí của hai chiếc phi đao màu đỏ còn lại.
Giây tiếp theo, hắn bắt đầu hành động.
Lâm Huyền vươn tay ra cướp lấy, phi đao đã đến tay!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất