Từ khi Lâm Huyền đột phá Hồn cảnh tầng hai, độ linh mẫn nhạy bén của hắn so với lúc trước tăng lên rất nhiều.
Giờ phút này, nam nhân đầu trọc phía sau hắn thoạt nhìn như đang xem xét thương phẩm bên trong Võ Thánh Lâu, thực ra lại đang âm thầm quan sát hắn.
Lâm Huyền lặng lẽ thả hồn lực ra ngoài, dùng hồn lực dò xét đối phương so với dùng nguyên khí càng thêm bí mật.
Vừa tra xét, Lâm Huyền liền phát hiện dị thường.
Linh hồn người này tản ra hồn lực, có một loại cảm giác ô uế.
Loại cảm giác này, hắn từng ở trên người một người khác cảm nhận được.
Hôi Trùng lão tổ.
"Là người của Tà Điện?"
Vẻ mặt Lâm Huyền lạnh lùng, hắn vốn tưởng rằng cho dù Tà Điện tìm tới mình cũng cần mất một đoạn thời gian.
Không ngờ rằng Hôi Trùng lão tổ mới bị hắn giết chết bao lâu, vậy mà người Tà Điện đã tìm tới.
"Đúng là như giòi trong xương, nếu đã tới tìm phiền phức, cũng đừng trách ta không khách khí."
Thiên Nguyên đại lục, tà võ như là chuột chạy qua đường, người người kêu đánh.
Nếu như mọi người ở đây đều biết thân phận tà võ của đầu trọc, không cần Lâm Huyền động thủ, đám người này cũng sẽ xé đối phương thành mảnh nhỏ.
Nhưng Lâm Huyền cũng hiểu, nam nhân đầu trọc tuyệt đối sẽ không ở trước mặt mọi người thi triển tà võ.
Không có chứng cứ chắc chắn, hắn không thể vạch trần mặt mũi của đối phương.
Còn có một chuyện khiến Lâm Huyền nghĩ mãi không rõ.
"Người Tà Điện không khỏi cũng quá xem thường ta rồi, vậy mà chỉ phái một tên gia hỏa Tụ Khí cảnh tới đối phó ta?"
Lâm Huyền tức cười, Hôi Trùng lão tổ là cường giả Hóa Nguyên cảnh tầng hai mà cũng bị mình giết chết, một tà võ Tụ Khí cảnh đưa đến trước mặt mình, chẳng phải là đến chịu chết?
Lúc này trong đầu Lâm Huyền hiện ra suy nghĩ khác.
"Tên tà võ này, không phải hướng ta tới."
Lâm Huyền cẩn thận suy tư một hồi, hoàn toàn có khả năng này, hơn nữa khả năng này còn rất lớn.
"Hóa ra gia hỏa này lưu lại đây chỉ là vì cảm giác được dấu vết tà võ trên người ta, mới đến quan sát ta."
Nhìn thấy vẻ mặt Lâm Huyền biến hóa, Dịch Thiên Vũ nhịn không được hỏi.
"Lâm Huyền, ngươi làm sao vậy?"
Lâm Huyền mỉm cười.
"Không có việc gì, chúng ta tiếp tục đi dạo thôi."
Hắn không muốn kéo Dịch Thiên Vũ vào trong vòng xoáy này, nếu như người Tà Điện muốn xuất thủ, mình bản thân hắn chống đỡ là được.
Hai người đến trước quầy bán pháp bảo, một nữ nhân dáng dấp vô cùng xinh đẹp mỉm cười tiến lên đón tiếp.
"Hai vị muốn pháp bảo như thế nào? Võ Thánh Lâu chúng ta là nơi có đầy đủ pháp bảo nhất toàn Đế quốc."
Giọng nói của nữ tử hướng dẫn mua hàng mang theo kiêu ngạo nhàn nhạt, nàng đối với pháp bảo Võ Thánh Lâu bán ra vô cùng tự tin.
Lâm Huyền mở miệng.
"Ta muốn loại binh khí như kiếm, phẩm chất Huyền cấp tầng sáu trở lên."
"Được, ngài chờ một lát, ta đi lấy cho ngài."
Chỉ chốc lát sau, người bán mang tới ba thanh kiếm, giới thiệu từng cái cho Lâm Huyền.
"Ba thanh kiếm này đều là do luyện khí sư cấp ba Phúc Vinh của Hiệp hội Luyện khí Đế quốc chế tạo."
"Thanh kiếm thứ nhất tên là Truy Phong Kiếm, thân kiếm tinh tế, lúc sử dụng như gió táp đến, thích hợp cho võ giả tu luyện công pháp hệ phong và dùng võ kỹ linh hoạt là chính."
"Thanh kiếm thứ hai tên là Liệt Dương Kiếm, thân kiếm rộng chín tấc, là trường xích trọng kiếm, dùng nó thi triển võ kỹ, liệt diễm hừng hực, thích hợp tu luyện công pháp hệ hỏa hoặc võ giả thiên về lực lượng."
"Thanh kiếm cuối cùng tên là Thôn Vân Kiếm, kiếm này không có gì đặc biệt, cũng không nhược điểm, thích hợp cho võ giả tu luyện bất kỳ loại công pháp nào."
Có thể thấy được nữ tử hướng dẫn mua hàng đã là vì Lâm Huyền mà nghiêm túc chọn lựa kiếm. Lâm Huyền lần lượt tiếp nhận ba thanh kiếm, tinh tế dò xét.
Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng búng lên trên thân kiếm, thân kiếm phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Người bình thường nghe âm thanh vang lên giòn vang, chỉ có một tiếng.
Nhưng ở trong tai Lâm Huyền lại vang vọng khoảng chừng mấy trăm tiếng cao thấp khác nhau.
Những tiếng vọng này giúp Lâm Huyền hiểu rõ tình trạng bên trong kiếm như lòng bàn tay.
"Truy Phong Kiếm, Huyền cấp tầng bảy, nhược điểm ba mươi bảy chỗ."
Lâm Huyền lắc đầu, buông Truy Phong Kiếm xuống, cầm lấy Liệt Dương Kiếm, lại búng một cái.
"Liệt Dương Kiếm, Huyền cấp tầng tám, nhược điểm hai mươi chín chỗ."
Đối với binh khí Huyền cấp bình thường mà nói, nhược điểm hai mươi chín chỗ, cũng không phải là không thể nào tiếp nhận được.
Nhưng công pháp Lâm Huyền tu luyện, võ kỹ tu tập, thậm chí là Kinh Hồng Kiếm trước đó hắn dùng, tất cả đều là hoàn mỹ vô khuyết.
Dù cho chỉ có một chỗ nhược điểm, hắn cũng rất khó tiếp nhận.
Hắn lại lắc đầu, cầm lên thanh kiếm cuối cùng, Thôn Vân Kiếm.
"Thôn Vân Kiếm, Huyền cấp tầng bảy, nhược điểm bốn mươi sáu chỗ."
Thanh kiếm vừa phải nhất, ngược lại nhược điểm nhiều nhất.
Thật ra cũng không khó lý giải, nó rằng không đầu hàng, nhưng trên thực tế đã đầu hàng rồi, dùng tâm niệm như thế rèn đúc ra binh khí, sao có thể là binh khí tốt?
Nữ tử hướng dẫn mua hàng lông mày chau lại, biểu cảm của Lâm Huyền, nàng thu hết vào mắt.
Đây là… Không hài lòng?
"Không hợp sao?"
Lâm Huyền hỏi ngược lại.
"Còn có thanh kiếm nào phẩm chất tốt hơn chút không?"
Hắn không muốn làm khó nữ tử trước mặt, nói chuyện khá uyển chuyển.
Nữ tử lộ vẻ khó xử, ba thanh kiếm này đã là Huyền cấp phẩm chất tương đối cao trong các loại kiếm rồi. Lâm Huyền không hài lòng với chúng, lấy thêm mấy thanh nữa chỉ sợ kết quả cũng không khác là bao.
Đang lúc nàng chuẩn bị mở miệng, một giọng nói tức giận truyền vào trong tai.
"Ý của ngươi là phẩm chất của ba thanh kiếm này không đủ tốt?"
Lâm Huyền nhíu mày, thanh âm là từ phía sau truyền đến, hắn quay lại nhìn, một lão giả có mái tóc lôi thôi như ổ gà bước tới.
Lâm Huyền liếc mắt qua, trên bàn tay của lão giả có một lớp vết chai thật dày, y phục trên người có vết tích bị lửa cháy qua, trên thân còn có mùi bột khoáng thạch đặc hữu.
Luyện khí sư!
Trong giọng nói của đối phương còn tăng thêm sự tức giận, Lâm Huyền ngay lập tức đoán ra thân phận của người này.
Nhìn thấy lão giả, nữ tử hướng dẫn mua hàng tức thì trở nên khẩn trương.
"Phúc Vinh đại sư!"
Vị lão giả này chính là người chế tạo ra ba thanh kiếm trước mặt Lâm Huyền.
Phúc Vinh đại sư hôm nay đến Võ Thánh Lâu vốn là muốn mua chút vật liệu luyện khí, ai ngờ vừa vặn đụng phải Lâm Huyền đang bình phẩm binh khí hắn chế tạo, điều này khiến hắn giận không chỗ phát tiết.
"Tiểu tử, ba thanh kiếm này mặc dù không được tính là tác phẩm tâm đắc của lão phu, nhưng mỗi một thanh kiếm đều được lão phu dày công chế tạo, há có thể để cho ngươi ở nơi này khoa tay múa chân."
Nghe thấy tiếng cãi vã, người xung quanh đều hiếu kỳ vây lại.
"Các ngươi mau xem, đây không phải là Phúc Vinh đại sư sao?"
"Đúng là Phúc Vinh đại sư của Hiệp hội Luyện khí, sao hắn lại đi cãi nhau với một người trẻ tuổi?"
"Ta đúng lúc đứng ngay bên cạnh, người trẻ tuổi kia nói phẩm chất kiếm Phúc Vinh đại sư rèn ra không được tốt, vừa vặn bị Phúc Vinh đại sư nghe thấy."
"Kiếm mà Phúc Vinh đại sư rèn ra không tốt? Nói đùa cái gì vậy, Phúc Vinh đại sư thế nhưng được công nhận là luyện khí đại sư đấy!"
"Chậc chậc chậc… Phúc Vinh đại sư nổi danh là có tính tình bướng bỉnh trong Hiệp hội Luyện khí, tiểu tử này hôm nay không nói ra rõ ràng, Phúc Vinh đại sư tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn."
. . .
Tiếng nghị luận liên tiếp vang lên, Dịch Thiên Vũ lặng lẽ kéo góc áo Lâm Huyền.
"Chúng ta đi thôi."
Lâm Huyền không đi.
"Lời ta nói là thật, lý ở chỗ ta, nếu cứ thế mà đi, chẳng phải là thừa nhận ta sai sao?"
Dịch Thiên Vũ che mặt, nàng biết mà, chuyện hôm nay sợ là không có gì tốt.
Lão nhân gia đáng thương…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất