Vợ Cũ Đẹp Mê Hồn, Hãy Yêu Anh Thêm Lần Nữa - Du Giai Ý

 

Du Giai Ý nói nghi vấn của mình với Tô Thiên Bội, Tô Thiên Bội đáp lại không chút khách sáo: “Đúng thế, có vài người lòng dạ còn nhỏ hơn lỗ kim ấy, bọn họ sẽ vì chút chuyện cỏn con mà oán hận ai đó, nhắm vào người ta. 

“Bản chất cái cô Tử Dạ kia đã không ra gì rồi. Rõ ràng Chung Bảo Nam giao kịch bản cho cậu cơ mà. Có giỏi thì tìm thẳng Chung Bảo Nam mà chất vấn?” Tô Thiên Bội hừ lạnh: “Bản thân không có năng lực còn oán người khác xuất sắc hơn mình, sư cha nhà nó chứ, nực cười thật” 

Tô Thiên Bội nói tiếp: “Đúng rồi, cậu còn chưa biết đúng không? Nghe nói Tử Dạ thầm mến Chung Bảo Nam, chắc thế nên mới càng khó chịu với cậu đấy.” 

“Thầm mến tổng giám đốc Chung á?” Du Giai Ý nghe tin này thì rất giật mình. 

“Đúng thế. Tớ cũng nghe người khác đồn thổi vậy thôi” Tô Thiên Bội nói xong lại bắt đầu phỉ nhổ Tử Dạ: “Cô ta cũng không tự xem lại đức hạnh của mình thế nào. Chưa bàn tới vẻ ngoài của cô ta, không nên công kích vẻ ngoài của người khác, nhưng chỉ riêng cái nết chua ngoa thích gây chuyện không đâu của cô ta thôi, bảo Chung Bảo Nam coi trọng cô ta kiểu gì?” 

Cũng không phải Tô Thiên Bội cố ý bôi đen Tử Dạ, bản thân Tử Dạ ở cả giới tác giả văn học lẫn giới biên kịch đều tiếng xấu lan xa. 

Ỷ vào vài quyển sách từng nổi tiếng của mình, có vài fans trung thành, thế là suốt ngày đâm bị thóc chọc bị gạo, dẫm đạp người khác. Muốn đáng ghét bao nhiêu thì đáng ghét bấy nhiêu. 

Du Giai Ý biết nhân phẩm Tử Dạ kém, nhưng cô vẫn cảm thấy mấy chuyện đấu đá lục đục này không liên quan gì tới cô cả. 

Từ lúc Trang Ý Lan từ chối Tử Dạ nhưng lại nhận cô làm học trò là cô đã cảm nhận được địch ý của Tử Dạ đối với mình rồi. 

Chỉ là khi ấy tâm tư của cô đều dồn hết vào gia đình, vào Phó Quân Hạo, thế nên không để ý tới Tử Dạ. Xem ra đúng là trước kia cô từ bi quá. 

Nghĩ đến đây, Du Giai Ý nói với Tô Thiên Bội: “Xem ra tớ phải dung nhập xã hội này thôi. Không chỉ cần năng lực trong công việc mà cũng cần có cả năng lực đối phó với những đấu đá, tranh chấp này mới phải 

Tô Thiên Bội hừng hực khí thế cổ vũ cô: “Du Giai Ý, vùng lên đi!” 

Ý 

Du Giai Ý bị cô ấy chọc bật cười. 

Sáng sớm hôm sau, Chu Bảo Khiết tỉnh lại từ cơn say. 

Du Giai Ý ninh cháo hoa, tới khi Chu Bảo Khiết ngồi xuống bàn ăn mới gượng gạo hỏi: “Tối hôm qua... tôi không nói lời gì không hay đấy chứ?” 

“Không đâu” Du Giai Ý cười khẽ: “Cô say rượu vẫn rất ngoan, vừa về là ngủ ngay rồi.” 

“Ừ.” Chu Bảo Khiết thở phào nhẹ nhõm. 

Gia cảnh cô thế này mà lại đi thầm mến một người đàn ông cao không thể với tới, cho dù người biết chuyện là Du Giai Ý cũng sẽ khiến cô ấy lúng túng xấu hổ. 

Cô ấy luôn cất giấu tâm sự chỉ đơn giản là vì muốn biến nó thành bí mật của mình. 

Ở bữa tiệc tối qua, Chu Bảo Khiết tình cờ nghe được có người nói thời gian này rất có thể người ấy sẽ tiếp nhận liên hôn do gia đình sắp xếp, trái tim cô ấy lập tức nát bấy. 

Tuy biết rõ một thư ký nho nhỏ không có khả năng có được người kia, nhưng khi anh ta thật sự sắp sửa kết hôn, Chu Bảo Khiết vẫn cảm thấy mất hết hi vọng. 

Chờ anh ta kết hôn rồi là thật sự không còn một tia hi vọng nào nữa. 

Vậy là Chu Bảo Khiết không nhịn được, sau đó uống say khướt. 

Mượn rượu tiêu sầu cũng chỉ vô ích thôi, chờ tỉnh rượu rồi, đáy lòng vẫn đắng chát đau đớn. 

Du Giai Ý múc cho cô ấy một bát cháo, không biểu hiện ra bất cứ biểu cảm dư thừa nào: “Uống ít cháo đi, làm dịu dạ dày” 

“Được. Chu Bảo Khiết giấu vẻ ảm đạm ở đáy mắt đi, cúi đầu uống cháo. 

Sau khi ăn sáng xong, Chu Bảo Khiết liền đi làm luôn. Du Giai Ý thu dọn một chút, đang định tiếp tục làm việc thì Chung Bảo Nam gọi tới: “Du Giai Ý, bây giờ cô có thời gian không?” 

Du Giai Ý hỏi: “Sao vậy?” 

Chung Bảo Nam bên kia điện thoại khựng lại một thoáng: “Cô tới công ty một chuyến đi, có hai người đến công ty tìm cô... 

“Chắc không phải... ba với anh trai tôi chứ?” Đáy lòng Du Giai Ý vô thức sinh ra dự cảm không hay. 

“Ừ” Giọng Chung Bảo Nam rất nặng nề: “Bọn họ quấy rối đòi gặp cô, nói cô không phụng dưỡng ba mình” 

Du Giai Ý tức run cả người: “Tôi tới ngay đây” 

Du Giai Ý vẫn xem nhẹ mức độ ti tiện và vô liêm sỉ của cha con Du Đình Trọng rồi, cô không ngờ bọn họ sẽ chạy tới Chung Đỉnh gây chuyện. 

Mà chuyện này cũng gián tiếp chứng minh hai người họ thật sự không có đầu óc. Mục đích của họ là đòi tiền từ chỗ cô, nếu chọc cho cô trắng tay, chẳng phải chính hai người họ cũng không lấy được xu nào à? 

Sau khi cúp máy, Du Giai Ý vào nhà tắm rửa mặt, hít sâu vài hơi để bản thân tỉnh táo lại, sau đó mới vội vàng ra cửa. 

Cô vốn định chờ đến khi lấy được xét nghiệm ADN, cầm giấy trắng mực đen chủ động đi tìm cha con Du Đình Trọng ngả bài. 

Nào biết hai người này mới đó đã tiêu xài hết sạch sáu mươi triệu kia rồi, đã vậy còn không chút khách sáo tìm tới cô đòi thêm tiền. 

Hút máu một đứa con gái như cô chờ ăn chầu uống, bọn họ không cần chút mặt mũi nào à? 

Trên đường ngồi xe tới Chung Đỉnh, Du Giai Ý gọi cho Hứa Vĩnh Bảo, hỏi xem đã có kết quả xét nghiệm chưa. 

“Tôi vừa hỏi đồng nghiệp rồi, anh ấy nói đến chiều mới lấy được. Hứa Vĩnh Bảo nói xong lại quan tâm hỏi: “Bọn họ lại tìm cô gây sự à?” 

“Không phải, tôi chỉ hỏi thử thôi.” Du Giai Ý không muốn Hứa Vĩnh Bảo biết cha con Du Đình Trọng đã náo loạn tới tận Chung Đỉnh, cô sợ Hứa Vĩnh Bảo nói cho Phó Quân Hạo. Hứa Vĩnh Bảo nói: “Không phải thì tốt, chiều nay tôi lấy được sẽ đưa tới cho cô luôn. 

“Cảm ơn.” Du Giai Ý nói cảm ơn, sau đó cúp máy. 

Lúc tới Chung Đỉnh, Du Giai Ý mới biết cha con Du Đình Trọng đã bị Chung Bảo Nam gọi vào phòng họp. 

Cô vội vàng đi thang máy lên tầng, tới văn phòng của Chung Bảo Nam, nhưng vừa khéo thế nào mà mới ra khỏi thang máy đã đụng phải Tử Dạ và trợ lý của cô ta đi tới. 

Trợ lý của Tử Dạ tên là Ngô Mặc Thư, về sau Du Giai Ý có hỏi thăm tên của cô ta. 

Du Giai Ý đang vội đi xử lý cha con Du Đình Trọng, cho nên cụp mắt định tránh hai người bọn họ. 

Nhưng cô không muốn gây chuyện không có nghĩa là đối phương sẽ buông tha cho cô. 

Ngô Mặc Thư vẫn châm chọc khiêu khích: “Có vài người ấy à, mặt ngoài trông thì dịu dàng đấy, chứ thật ra tâm địa rắn rết độc ác lắm, còn chẳng chịu nuôi ba ruột của mình. 

Du Giai Ý không ngạc nhiên việc bọn họ biết chuyện, cha con Du Đình Trọng rất giỏi gây rối, chắc chắn toàn Chung Đỉnh đều biết chuyện hết rồi. 

Nhưng Du Giai Ý phải công nhận, Tử Dạ thật sự rất thâm hiểu. 

Cô ta chưa bao giờ đích thân tham dự vào tranh chấp ngay mặt thế này, đều giao cho trợ lý làm vật hi sinh. 

Trông cô ta cứ như không thèm đếm xỉa, nhưng nếu không phải cô ta bày mưu đặt kế thì một trợ lý nho nhỏ nào dám kiêu ngạo nhằm vào người khác, đắc tội người khác? 

Tâm trạng Du Giai Ý vốn vì ba con Du Đình Trọng đã rất cáu rồi, Ngô Mặc Thư lại xỉa xói móc mỉa như vậy, cô quyết định phản kích luôn. 

Cô giương mắt nhìn về phía Ngô Mặc Thư, bình tĩnh đáp trả: “Có vài người chưa biết thực hư đã châm chọc khiêu khích người khác, cẩn thận sau này bị vả cho sưng mặt đấy.” “Cô... Rõ ràng Ngô Mặc Thư không ngờ Du Giai Ý lại bình tĩnh cường thế phản kích như vậy, bỗng chốc không tìm được từ gì để đáp trả. 

Du Giai Ý không để ý tới cô ta nữa, xoay người cất bước rời đi. 

Tối hôm qua, sau khi cúp điện thoại với Tô Thiên Bội, Du Giai Ý cũng tự mình tỉnh lại một phen. 

Trước giờ cô vẫn luôn tuân theo quy tắc ôn hòa đối xử với người khác, trước giờ không tranh không cướp, không quấy không phá. Làm vậy đương nhiên là rất tốt, nhưng cứ mãi nhường nhịn thì cũng không nên. 

Nếu không cô đã chẳng phải chịu cảnh bị người bắt nạt nhiều như thế, từ Phó Quân Hạo đến Thẩm An Ngưng, người nhà họ Phó rồi đến cha con Du Đình Trọng, thậm chí là Tử Dạ trước mặt. 

eyJpdiI6ImhhWmZMY1FYMkpndVZFb0JReWsyMXc9PSIsInZhbHVlIjoiRWt5TjZrSVg3VDRycmRQc1NyQ0JYSkkxc0lzT2d6ZDB6WlRmckQwTFwvclwvWlhEZklWSVpZTGt6dlRqbGJNUlFVYzBZS2FsY3FwSnpTV1pRZUZsUWVaRnZ2TFBUNmNtK3BqblNycXVsSWRiY1VsbEpGRTJNdHFDOENFbGdJYzl5eDdncm5rVWRKRlwvN1ZCV1djTVM2WmdNeFc5eXdkZ0dEeGtkM3V0eE5QN2lnPSIsIm1hYyI6IjU2NjRjMzljN2ZlNDcwYWUwMGYzYWMzNTdjODY2ZjA0MWMwYThkZjlhYjM2MzU2ZGEyMDhmNGYyYTlmZDg4Y2EifQ==
eyJpdiI6IkFjMFR3WXNSemFRVytJT0lkME9iMEE9PSIsInZhbHVlIjoiNFUxT21FUUE5aHk4cU1cL2d0eEJzMXVWNTVYRTEzamEzM1Q4c1hpc0xIUHppZzVtb3JwOU8wSjZwS1RSRHNGQmJ1SExSb1FrVVp3RkF3S1VBQ1ZoNk5PNnN6aVJ6MWd5NXphaUpxVEliVE12RUdkcUE2aUp1Vjc5R3BCUmx6U3o5QTNGTGxieXhxZmI4TVpSaElBM0o0YWpwNk9kcm1cL2pHVnVWK2FZajMxUE9LZHdUOU9FQzhQXC9pU3lGSHgzRU43WnNVdnAwaWh1UGdYUjRHWDdCRUxnOTFxY3huVzUzZjRXQWdkQ3BNY0J2VT0iLCJtYWMiOiI5NDY1MTE0MzZlNDVkMWRlY2E1ZjFmNWZiNmQxYzNiNGQ2NDRlZTM1ZmFlNGU3ZTQ5ZTY2OWNmYjZmYzhjYjlmIn0=

Nhưng nếu đang yên đang lành mà có người chọc vào cô, cô tuyệt đối sẽ không nhún nhường, im hơi lặng tiếng như trước nữa.

Ads
';
Advertisement