Vợ Cũ Đẹp Mê Hồn, Hãy Yêu Anh Thêm Lần Nữa - Du Giai Ý

 

Sau khi Du Giai Ý được đưa vào bệnh viện, bác sĩ kiểm tra một loạt cho cô. 

Kết quả kiểm tra cuối cùng không có vấn đề gì lớn, chỉ là quá mệt mỏi thôi. 

Thêm vào đó cô bị hạ đường huyết, vất vả cả nửa ngày không uống ngụm nước nào cũng chưa ăn gì, rất nhiều nhân tố dẫn tới việc cô ngất xỉu. 

Phó Quân Hạo nhíu mày hỏi bác sĩ: “Hạ đường huyết là gì? Có nghiêm trọng không? 

Lần trước là dị ứng thịt bò thịt dê, lần này là hạ đường huyết, Phó Quân Hạo không hề biết Du Giai Ý có nhiều chuyện vặt vãnh mà anh không biết như vậy. 

Trước kia anh chỉ biết dạ dày mình không tốt, cho nên hưởng thụ sự chăm sóc toàn tâm toàn ý của cô như thể đương nhiên, lại không biết rằng thực ra cô cũng rất cần được 

chăm sóc. 

Bác sĩ thấy anh hơi căng thẳng bèn trả lời nhẹ nhàng: “Vẫn ổn, một ngày ba bữa cố gắng ăn uống đầy đủ, tình trạng hiện giờ của cô ấy rõ ràng là không ăn uống cẩn thận.” 

Bác sĩ dặn dò xong thì rời đi, Chu Bảo Khiết chủ động nói: “Tổng giám đốc Phó, anh ở lại đợi Du Giai Ý tỉnh dậy đi, tôi đi mua chút đồ ăn cho cô ấy. 

Phó Quân Hạo gật đầu, Chu Bảo Khiết nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh lại rời đi. 

Chu Bảo Khiết vừa đi chưa được bao lâu, Du Giai Ý trên giường bệnh đã tỉnh lại. 

Vừa mở mắt ra cô đã nhìn thấy Phó Quân Hạo ngồi bên giường bệnh cô. 

Du Giai Ý nhớ tới cảnh tượng Phó Quân Hạo ôm eo bế lên trước khi mình ngất xỉu, bèn nhắm mắt lại theo bản năng. 

Sao anh vẫn còn ở đây vậy? 

Cô không muốn đối mặt với anh một chút nào. 

Cho dù cô ngất xỉu, anh đưa cô tới bệnh viện, nhưng cô không sao rồi thì anh cũng nên đi đi chứ? 

Phó Quân Hạo liếc thấy cảnh Du Giai Ý mở mắt ra rồi lại nhắm mắt vào, không khỏi thấy tức cười bởi cô. 

Trước đây anh cứ cảm thấy cô chậm chạp nhàm chán, không ngờ rằng cô còn rất tinh nghịch. 

Nhìn chăm chú gương mặt thanh tú tao nhã của cô, anh từ từ vạch trần cô: “Tỉnh rồi thì đừng giả vờ nữa. Du Giai Ý: “. ” 

Cho nên, rốt cuộc trước đây cô chịu đựng cái tính nết này của anh kiểu gì vậy chứ? 

Đến một câu dễ nghe cũng không biết nói, ba năm kia cô không bị tức chết đúng là mạng lớn đó. 

Nếu như đã bị vạch trần rồi thì cô cũng chỉ đành mở mắt ra thôi. 

Nhưng lại khách sáo nói với anh: “Cảm ơn anh đã đưa tôi tới bệnh viện ạ. 

Cô vừa nói cảm ơn vừa dùng kính ngữ, tâm trạng Phó Quân Hạo vô cùng tệ. 

Anh híp mắt không vui trừng cô, vì tránh né tầm mắt anh mà Du Giai Ý chỉ đành nhìn sang chỗ khác rồi ngồi dậy. 

Phó Quân Hạo vốn định tiến lên giúp đỡ, nhưng Du Giai Ý vừa thấy anh định đứng dậy thì đã ngồi dậy lưu loát ngay lập tức. 

Phó Quân Hạo hơi xấu hổ rụt bàn tay mình lại rồi dứt khoát đứng dậy luôn, nhưng điều anh không biết đó là, anh đứng bên cạnh giường vô tình khiến Du Giai Ý đang nửa dựa vào giường bệnh tăng thêm rất nhiều gánh nặng tâm lý. 

Mà lời anh nói ra sau đó lại còn có ý trách mắng: “Bác sĩ nói cô mệt mỏi quá, theo như tôi biết thì chúng tôi không hề giục cô mau chóng viết xong kịch bản này cơ mà?” 

Phó Quân Hạo tức giận vì cô liều mạng, bởi vì một nhà đầu tư như anh không đưa ra thời gian ép đến chết người gì cho kịch bản và dự án này cả. 

Cô cứ thức đêm làm gì? 

Du Giai Ý mím môi không nói gì. 

Cô có thể nói mình liều mạng như vậy là muốn sớm ngày hoàn thành dự án này, để sớm vạch rõ giới hạn với anh được sao? 

“Còn nữa, bác sĩ nói cô bị hạ đường huyết, phần lớn nguyên nhân là do không ăn uống đầy đủ” Phó Quân Hạo nhớ tới cuộc sống tinh tế trước đây của cô, chỉ cảm thấy khó mà tin nổi: “Du Giai Ý, không phải trước đây cô là người rất tinh tế rất yêu cuộc sống sao? Sao bây giờ đến cả ăn cơm cũng gộp lại vậy?” 

Du Giai Ý tiếp tục im lặng, cô không muốn nói gì nhiều với anh. 

Bởi vì anh vặn hỏi nhiều lần khiến cảm xúc tiêu cực trong lòng cô sắp bùng nổ rồi. 

Cô sợ rằng mình vừa lên tiếng là bọn họ sẽ cãi nhau. 

Anh chẳng hề hiểu cô. 

Đầu tiên, là biên kịch, nhiều lúc linh cảm đột nhiên tới, mà khi linh cảm tới thì cô thực sự sẽ mặc kệ tất cả để viết kịch bản. 

Tiếp đó, cô rất liều mạng, cũng là vì cô muốn sống tiếp. 

Hoàn thành xong kịch bản này sớm một chút là cô có thể nhận kịch bản khác sớm hơn, như vậy mới có càng nhiều thu nhập được. 

“Tiền tài có thể đem đến cuộc sống sung túc thoải mái, từ đó có thể khiến một người trở nên tinh tế đàng hoàng hơn.” Phó Quân Hạo thấy cô mãi chẳng để ý đến anh, trong lúc giận dữ lạnh lùng nói một câu như vậy, mỉa mai cô ngây thơ bốc đồng đề nghị ly hôn với anh. 

Du Giai Ý nghe xong thì ngẩng mặt lên, nhìn anh nghiêm túc nói từng câu từng chữ một: “Đúng thật là tiền tài có thể khiến con người ta sống tinh tế đàng hoàng, nhưng một cuộc hôn nhân không có tình yêu cũng có thể mang đến sự tấn công có tính hủy diệt với một người. 

“Bởi vì chưa bao giờ được khẳng định, chưa bao giờ được yêu, cho nên nghĩ rằng bản thân vô cùng tồi tệ, thậm chí có suy bốc đồng rằng mình không thể sống nổi” “Sẽ cảm thấy nếu như mình tồi tệ như vậy thì chẳng thà chết đi cho xong, dù sao thì cũng chẳng ai quan tâm, chẳng ai đau lòng” 

Du Giai Ý nói xong lời này thì nhìn sang chỗ khác, cố gắng kìm chế sự chua xót nơi đáy mắt mình. 

Lời cô nói là thật lòng, không hề phóng đại một chút nào. 

Ở bên Phó Quân Hạo ba năm, đúng thật là có lúc cô muốn cứ thế kết thúc thời gian đen tối của cuộc đời mình, bởi vì thực sự không tìm được giá trị để mình tồn tại nữa. 

Cô đã rất cố gắng vun vén cuộc hôn nhân kia, đối xử với Phó Quân Hạo, với người nhà bạn bè của anh bằng tất cả sự chân thành, nhưng vẫn không nhận được chút hồi đáp nào của Phó Quân Hạo. 

Có lần cô nằm trong bồn tắm, tay đã cầm dao rồi, nhưng cuối cùng vẫn bình tĩnh lại. 

Một người còn sống, là vì bản thân mình. 

Phó Quân Hạo nghe xong lời Du Giai Ý nói, đáy mắt ngập tràn kinh ngạc, anh siết chặt quai hàm nhìn chằm chằm cô. 

Anh hoàn toàn không ngờ rằng, sự thờ ơ lạnh nhạt đối với cô trước đây lại mang đến tổn thương như vậy cho cô, đã vậy cô còn muốn kết thúc mạng sống của mình... 

Anh... 

Phó Quân Hạo há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại nhận ra hình như nói gì cũng đều vô ích cả. 

Lúc này Chu Bảo Khiết xách đồ ăn đã mua xong gõ cửa đi vào, nhận ra bầu không khí trong phòng bệnh không ổn lắm, cô ấy lập tức nhìn sang Phó Quân Hạo. 

Không phải lại là sếp nhà mình ăn nói khó nghe khiến bầu không khí trở nên như thế này đấy chứ? 

Chu Bảo Khiết thấy nhọc hết cả lòng. 

Sếp và Dịch Thần Hạo là bạn thân lâu năm, sao chẳng học được chút chiêu dỗ con gái vui vẻ từ Dịch Thần Hạo vậy? 

Tuy rằng Dịch Thần Hạo lăng nhăng đa tình, nhưng anh ta dịu dàng chu đáo, đây cũng là nguyên nhân mà rất nhiều phụ nữ biết rõ anh ta lăng nhăng nhưng vẫn bị anh ta mê hoặc. 

Cho dù kết quả cuối cùng là gì, ít nhất khi ở bên anh ta thì tâm trạng cũng vui vẻ ngọt ngào. 

Nhưng sếp nhà mình thì một câu nói có thể khiến người ta nghẹn chết... 

Trong lòng Chu Bảo Khiết thầm thở dài, tiến lên chủ động nói với Du Giai Ý: “Cô Du, tôi mua đồ ăn cho cô này, cô lót dạ chút đi. 

Du Giai Ý cảm kích nói cảm ơn cô ấy: “Cảm ơn” 

Du Giai Ý không nhìn Phó Quân Hạo thêm nữa, từ đầu đến cuối đều coi như Phó Quân Hạo không tồn tại. 

Phó Quân Hạo bị cô lạnh nhạt như vậy bèn tức tối quay người đi tới bên cửa sổ, mím môi nhìn ra bên ngoài. 

eyJpdiI6IjMwYUhqdUIyK1FyUE9saDhqbEFBV3c9PSIsInZhbHVlIjoiRlwveHkzYmlkRmhEYXhKZTZKODFQeTZlWnhBTE95TmF1MzlUalgrTHptMmFRODlSNWRadGt2MEJWdHFtaDVkSFZHN3RvaU81WTNPZHhCaWdwdUljTkpMY21aRWlaNko2cVZTWG9KckN5bUZKR0JIMG03bFFIK2R6b3NQdHkzQ0Vvd3hqdEYrTGxuOHJZaEcyR1h2eGo5U1R2ZDZNTmY0b1ptc3NGZ3lUZWR2THRsOWg0ZUlRazJRbTFqTW82NHhhemM3UitpYmtRd1RHb1ZEVmtnQmlTbEtiRVBXOHlWdnhxU1g3dnVrOHRBNFl0MkYxMkY2a1NHbE5ETllFZytYNUpTZGE5TVR1UHhkU3JvWXlpYnZOQkxIUW1YMllsQTNjc3lPTkwxM2h0ZEhuTXpTUlEzRStzd0twWlVBdHh2alkzaEY2ZER6Y3pIbUluMlZ4bVpUWGZieE0yV0d6dGlaR25LeUhSZ1BRRkFoU25TeGd1S3hnb3BDV01jT05xZTlEZUg5MWM4cndHSVRpWWNvN3ZiR2IyRlZ3RXJjNUdBUEZqREI2ekZEM3Boa1F1cUZcL250V3hEYzB5NnRkNEN4RFpzWWFUOE1WT3R1ZFM4V1k3ZUlGTTAwdz09IiwibWFjIjoiMjk0YjJkZjZjYWU5M2M2MjVhZWE5MDZkMGRjODIwY2RjMGE1OTZjM2U4NWVhN2NjMGI2YmZhZTQyMDgxZWU4MyJ9
eyJpdiI6IlRFSTZSanNcL3BBUGxrNkhlUUd5K1wvZz09IiwidmFsdWUiOiJTRlZNUEVUbklFbXZVdGNiYzkzbG0zMXVGSE4rWm9zZ1ZQZzBJdXVINDlIbmdncEM4UEU1dUllVE5XMmJTVko3SGRWYnN3RytOZG9BQjZ1NzJqMFYzSmVNUFZnQ0sxV1VFb0hXXC9LOHI5d0JKdEN4OTdVZmlxVDB4bTNKYjU1MlczZ2VcLzRuc254M2E2eXVtcjJkR1VFXC9zZUJRRUswVGZSMU1VQTU0WHBLM2VzTTJWeWVKUm1FSjJHSlV4a2ZiRkpWN0EwUisrN0hackRTZlYwN1duTFZFcGlDenI0ejNGZ3B4Y0xLRzJ6VGVNXC9vb0YwWFlkMVJwNFBrNTN2bFRJOWpVMmVKeEljRGJKYzJVc0JHb2NuMWc9PSIsIm1hYyI6IjFiM2EwMTdmOTVjYmI5NGUwNDJmM2JlZDc5OWQwM2M3NzRiNzlkZWVlNTJjY2JkZDgxNzdlMTJhOTdhNmFjMzMifQ==

Chắc chắn Du Bắc Hùng sẽ không vì thế mà thôi, sau khi cảnh sát đưa anh ta đi chắc cũng chỉ phê bình giáo huấn một trận, không dùng biện pháp quá nghiêm khắc, chắc chắn anh ta sẽ tiếp tục tới tìm cô.

Ads
';
Advertisement