Vợ Cũ Đẹp Mê Hồn, Hãy Yêu Anh Thêm Lần Nữa - Du Giai Ý

 

“Mày kích động cái gì?” Du Bắc Hùng nói với vẻ cà lơ phất phơ: “Tuy rằng hai người đã ly hôn rồi, nhưng nếu hôm nay cậu ấy tới đây thì chứng tỏ giữa chúng mày có mập mờ gì 

đó." 

“Tao nói này Du Giai Ý, không phải là mày cố ý giả vờ ly hôn với Phó Quân Hạo để thoát khỏi tao với ba đấy chứ?” 

Du Giai Ý tức đến mức toàn thân run rẩy trước lời nói này của Du Bắc Hùng, mấy lần cô muốn há miệng nói gì đó, nhưng đều không nói ra được vì quá phẫn nộ. 

Giây trước cô vừa nghĩ đừng để người ngoài biết được những chuyện này, nhưng giây sau Du Bắc Hùng đã bóc trần cô luôn. 

Giờ thì hay rồi, mấy cảnh sát ở đây đều biết cả. 

Phó Quân Hạo đi tới từ đằng sau cô, giơ tay lên kéo cô lùi về sau một bước rồi nói: “Chấp anh ta làm gì. 

Vốn dĩ Phó Quân Hạo định kéo Du Giai Ý cách xa Du Bắc Hùng một chút thôi, nhưng vừa chạm vào cánh tay của Du Giai Ý, anh đã cảm nhận được cơ thể cô run lên kịch liệt. 

Anh mím môi, ngón tay thon dài nhân cơ hội trượt xuống nắm bàn tay lạnh lẽo run rẩy của cô ở trong lòng bàn tay. 

Du Bắc Hùng thấy ngay hành động này của anh, lập tức đắc ý nở nụ cười. 

Anh ta nhìn sang hai cảnh sát, nói một cách vênh váo: “Đã nhìn thấy chưa? Tổng giám đốc Phó là em rể của tôi, các anh mau thả tôi ra, thả tôi ra. 

“Du Bắc Hùng!” Du Giai Ý tức đến mức quát lên lần nữa. 

Cô biết người anh này mặt dày vô liêm sỉ, nhưng không ngờ rằng anh ta không cần thể diện đến mức độ này. 

Đã quậy thành thế này rồi, vậy mà vẫn còn cậy uy thế của Phó Quân Hạo mà ra vẻ ta đây. 

Du Bắc Hùng ra hiệu cho cô biết bàn tay đang bị Phó Quân Hạo nắm lấy, nói mập mờ: “Tay nắm lấy nhau thân mật thế kia, còn không thừa nhận hai người ly hôn giả à?” 

Du Giai Ý vội vàng cụp mắt xuống, lúc này mới nhận ra tay mình đang bị Phó Quân Hạo nắm lấy. 

Cô tái mặt dồn sức giãy ra, ban nãy cô sắp tức đến ngất xỉu vì Du Bắc Hùng rồi, cho nên không hề phát hiện ra Phó Quân Hạo nắm lấy tay cô. 

Hai cảnh sát kia thì lại không thỏa hiệp, giữ chặt Du Bắc Hùng, nói nghiêm chỉnh: “Thưa anh, anh bị nghi ngờ gây chuyện rắc rối, phải tới đồn cảnh sát với chúng tôi một chuyến. 

Du Bắc Hùng còn định nói gì đó, Phó Quân Hạo đã nói thẳng với hai cảnh sát: “Vậy làm phiền các anh rồi. 

Ý trong đó là mau đưa Du Bắc Hùng đi đi. 

Du Bắc Hùng tức đến mức hét lên: “Du Giai Ý, mày đối xử với anh trai mày như thế à?” 

“Lương tâm của mày bị chó ăn rồi sao?” 

“Em rể, em rể, mau cứu anh với!” 

Lúc bốn cảnh sát dẫn Du Bắc Hùng kêu gào không ngừng rời đi, Phó Quân Hạo nhìn Chu Bảo Khiết ở bên cạnh một cái, Chu Bảo Khiết hiểu ý anh ngay lập tức, bèn đi xuống tầng theo sau cảnh sát. 

Phó Quân Hạo ra hiệu cho cô ấy đi theo cảnh sát để nói chuyện, bảo bọn họ những chuyện ngày hôm nay xin đừng để người khác biết. 

Đi theo bên cạnh Phó Quân Hạo nhiều năm như vậy rồi, năng lực hiểu ý này thì Chu Bảo Khiết vẫn có. 

Cửa chống trộm đóng lại, tiếng chửi mắng của Du Bắc Hùng hoàn toàn biến mất khỏi đầu, toàn thân Du Giai Ý nhũn ra, cứ thế ngồi phịch xuống sàn. 

Phó Quân Hạo chỉ mới đóng cửa chống trộm lại thôi, vừa quay người lại đã thấy cô như vậy, bỗng vừa thấy tức vừa thấy buồn cười. 

Anh đi tới nhìn cô từ trên cao xuống, lạnh lùng nói một câu: “Rén rồi à? Hay là sợ?” 

Du Giai Ý cắn chặt môi mình, cúi đầu như sắp vùi vào đầu gối tới nơi. 

Cái gọi là không ngẩng nổi đầu trước mặt một người, chính là dáng vẻ lúc này của cô. 

Cô biết anh sẽ chế nhạo châm chọc, biết rằng anh sẽ cười cợt cô. 

Bên tai lại vàng lên giọng nói của người đàn ông: “Đứng dậy tới sofa ngồi.” 

Du Giai Ý yên lặng bất động. 

Giọng nói của người đàn ông lại vang lên: “Muốn tôi bế cô lên à?” 

Du Giai Ý vẫn luôn cụp mắt không nói gì cắn môi, lúc này liền nhổm người bò dậy. 

Nhưng cô còn chưa đi tới sofa thì trước mắt đã đảo lộn, sau đó cô không kiềm chế được mà ngất xỉu. Khi cô sắp nhắm mắt lại, cô nghe thấy Phó Quân Hạo ở bên cạnh hét lên với vẻ nôn nóng: “Du Giai Ý!” 

Cô mỉa mai nhếch miệng, sao cô lại nghe ra được sự căng thẳng và lo lắng trong giọng điệu của anh thế? 

Đúng là chỉ khi tinh thần không tỉnh táo mới xuất hiện ảo giác, sao Phó Quân Hạo có thể quan tâm cô được chứ. 

Đêm qua Du Giai Ý thức thông đêm viết kịch bản, buổi sáng vẫn còn đang tiếp tục hừng hực chiến đấu thì đã giật nảy mình trước tiếng đập cửa rầm rầm rầm. 

“Du Giai Ý, mày ra đây cho tao!” Khi giọng nói của Du Bắc Hùng vang lên bên ngoài cửa, đáy lòng Du Giai Ý xuất hiện sự hoảng sợ theo bản năng. 

Cô quá hiểu tính nết của Du Bắc Hùng, nếu như hôm nay cô mở cửa, Du Bắc Hùng có thể vét sạch những thứ đáng giá trong đây của cô đi. 

Cho nên đây cũng là nguyên nhân vì sao cô về nước cũng không liên lạc với Du Bắc Hùng và Du Đình Trọng, cô sợ bọn họ tìm được cô. 

Sợ bọn họ vòi tiền cô không biết điểm dừng, hoặc là đem cô đi để đổi lấy tiền. 

Từng bị hãm hại một lần, cô đã có ám ảnh rồi. 

Cho nên cô không nói gì trước lời mắng chửi của Du Bắc Hùng, lại càng không mở cửa. 

Du Bắc Hùng thấy cô không đáp lại thì bắt đầu dùng đạo đức để tấn công cô: “Du Giai Ý, mày đừng tưởng rằng mày giả chết là được, mày không nuôi không chăm ba già, có tin tao kiện mày ra tòa không!” 

“Ba chúng ta nuôi mày lớn từng này, bây giờ mày lại chơi trò mất tích à?” 

“Về nước rồi cũng không biết đường về thăm ông ấy, lương tâm mày bị chó ăn rồi sao?” 

Du Giai Ý thức cả một đêm, tinh thần vốn đã đủ mệt rồi, Du Bắc Hùng không ngừng gào thét như vậy, đầu cô bắt đầu đau giật giật. 

Du Bắc Hùng nói lương tâm cô bị chó ăn rồi, nhưng lẽ nào không phải lương tâm của bọn họ bị chó ăn hay sao? 

Cô và Phó Quân Hạo kết hôn ba năm, chẳng biết hai ba con bọn họ đã đòi bao nhiêu tiền từ Phó Quân Hạo rồi. 

Chỉ cần hai bọn họ sống đàng hoàng, số tiền kia đã đủ để bọn họ không phải lo ăn lo mặc cả đời, cũng đủ để cứu sống công ty sắp chết của bọn họ. 

Rồi cả khoản tiền cô chuyển cho bọn họ vào một năm trước nữa, cũng phải vài trăm triệu. 

Đấy đều là tiền xương máu mà cô làm biên kịch trong những năm qua, một đồng cô cũng chẳng nỡ tiêu. 

Nhưng Du Bắc Hùng lại tố cô không nuôi không chăm ba già, còn muốn cô nuôi như thế nào nữa đây? 

Du Giai Ý co người trong ghế máy tính, tủi thân đỏ cả mắt. 

Sau đó Du Bắc Hùng tiếp tục la mắng, làm ồn tới hàng xóm, Du Giai Ý thẳng thừng báo cảnh sát. 

Sau khi cảnh sát tới, cô không thể không mở cửa, ai ngờ Du Bắc Hùng chẳng màng cảnh sát khuyên can mà lao đến đạp mạnh cô một phát. 

Cú đạp kia đạp lên eo cô, đau đến mức trán cô toát mồ hôi lạnh. 

Ban nãy cô ngồi bệt trên đất, một phần nguyên nhân rất lớn là thể lực của cô đã tới cực hạn rồi, không chịu đựng nổi nữa. 

Phó Quân Hạo còn nhất quyết ép cô phải đứng dậy đi tới sofa, cô không nhất xỉu mời lạ. 

Ở dưới tầng, Chu Bảo Khiết nhờ cảnh sát giữ kín chuyện hôm nay, sau đấy lại lịch sự tiễn bọn họ đi. 

Đang định quay người đi lên tầng, kết quả vừa ngước mắt lên đã thấy Phó Quân Hạo bế Du Giai Ý lao ra. 

“Mau lái xe, tới bệnh viện ngay.” Phó Quân Hạo nôn nóng ra lệnh cho cô ấy. 

Chu Bảo Khiết thấy sắc mặt Du Giai Ý trong lòng Phó Quân Hạo tái nhợt, cũng không để ý tới chuyện khác nữa mà mau chóng chạy tới bên cạnh xe, lái xe chở Du Giai Ý phi thẳng tới bệnh viện. 

Ở hàng ghế sau, Phó Quân Hạo cụp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt cắt không còn giọt máu của Du Giai Ý. 

eyJpdiI6IldsTzNEbkR5TmZUSWVYWDV3YnFyckE9PSIsInZhbHVlIjoiSUNLZTRcL2NoTXJ2YjlXMDc5NkR6Y2ZHUG1vMzR6RjRjekFrYmpKdjdNazdRRUQzYmlZUlIrbEtLcFl4K3dSc2NQcmV3dERoK1hYQ3JuNTVIV2RzSTdmNlJJRDl3OVZJSHZWbmxzK0FSRlpRMlJPNzdBUldETWhvckNmR1lNQlR1ZnBaNXRQUXkwME1oZmo3eFhweDJXTDFOaUJjVWFHMXdmZndBQXNcL0JxSExvRXJTMlNpXC9HMkdqU3ZiU0hvYWFIYmpvUXJBUTE4TEZjcjVoTGhGdUY1VGpGSm5MZUpxbFJ0NzRvNTNPYm80ajlZNm0rZ0RUbFU5WlQ1dHhubVdRYUFFNHVka05IUWhIaHlMdGIyaThOSCsxV3F6S2d3Uzc4UGV3Z0VOTldDVkZaait2dnVFOGJqTzFCazFtd1lkRTh2dWNPMElDXC9NK0NPTDVVSUpKRWZ1RE0xa1lcL01VWHYxV054MWtaanViazJMRmlQeWlvbUpkTURyRndmRTRxSzVYdVVjbHVIRXA5T3l3VTZUS0NoWTJ6VW1zNE45bkR2ajBVeXo2SG55TkdVPSIsIm1hYyI6IjQ3YTU2YjBiMGEwYjMzYzlmNjY3YTViN2E1NTA4NjYyZTZjMjc3NTU3MWRkMGQ5MGU2MTM0MzJkZDY4NjZlN2IifQ==
eyJpdiI6ImVWRStNZEtHa29vTWNKTGliZGdUS0E9PSIsInZhbHVlIjoiUjJyMXcxN0FuRVwvZVdMcm0wRld2Wm9CQU9TWUtFV0ZGaXhvbENjekZsNHFOeEVjdEFVbkR5cWx0aWQ0eTVkdjgzc3VlWjE2dFwvYk9meU52UEZ3Slh2T2xzXC8ySWtlVDFYcFZvR3Mrdmo4MHVQRlN3YVdkcjdoZVpyK1ZYZXhrWHhKVkpFamNFRElKUUlTenhrNjNuSDJyV2Q5Z25KKzBxWjlJV3p1Zk1cL2RRYlRoWTB3YzRicnlcL21MSWRsNEY0TFJzbTF1UFRwMXFRdFNaQ2RRRmhZWjVIdG9BUEJBYjgyb2lcL05cL2IrcVZTRnFOaFZ4VUxrOUJnRlBVdnhzd3BmMEJFSm8xSmNFMWJKREk1dFdjcDZYTUZZdllRdG9WRTZYcVlMeVlwZXBHcVFaUEJlMFZLSVY5R1FGcFhhQTgyM055IiwibWFjIjoiMWQyYjVmNWQ4MDIzZGU0MjgzYjdkZDA0NDliMjEzODBkYjNjZTQ1ODdlNDNlNTBmNTY0NTNiMTY0YTNjMWMxYSJ9

Sao đột nhiên Du Bắc Hùng lại biết chuyện vào ngay thời điểm quan trọng này chứ?

Ads
';
Advertisement