Phó Quân Hạo còn chưa ăn xong bữa tối ở chỗ ông cụ thì đã nhận được cuộc gọi từ Đổng Thư Nhã.
Sau khi anh nghe máy, đầu bên kia điện thoại có tiếng nức nở buồn bã khe khẽ của phụ nữ, anh nghe ra được đó là tiếng khóc của Thẩm An Ngưng.
Mẹ anh tận tình khuyên bảo anh: “Quân Hạo à, mẹ biết rõ chuyện giữa con với An Ngưng rồi”
“An Ngưng cũng biết mình sai rồi, không phải vì Du Giai Ý cũng chẳng ra sao à? Sao con không thể tha thứ cho nó lần này chứ?”
Câu “Không phải vì Du Giai Ý cũng chẳng ra sao à?” này của làm lòng Phó Quân Hạo dâng lên lửa giận, nếu như người phía đối diện không phải là mẹ ruột của anh thì anh đã quát người đó rồi.
Nhưng giọng điệu của anh cũng đã mang theo lửa giận: “Nếu như không có ai đứng ra đánh phó đạo diễn kia cho cô ấy thì sao đây? Nếu như cô ấy nhát gan sợ hãi thuận theo phó đạo diễn kia thì sao đây?”
“Mẹ, làm người hay làm việc gì cũng phải có giới hạn thôi chứ.
Đổng Thư Nhã không ngờ Phó Quân Hạo lại nghiêm khắc đến như vậy, bị anh làm cho nghẹn họng sững lại.
Sau đó bà ta lại vội vàng nói: “Phải phải phải, An Ngưng có lỗi trong chuyện này thật, nó cũng biết mình sai rồi mà, khóc không thở nổi luôn rồi đây này.”
“Còn nữa ấy, An Ngưng là con gái, sao con có thể nói những lời gay gắt như vậy với nó chứ?”
Phó Quân Hạo cười khẩy một tiếng, anh nói lời gay gắt gì chứ?
Anh chỉ bảo Thẩm An Ngưng đừng đăng tin bịa đặt về quan hệ của bọn họ nữa thôi, đây là những lời gay gắt sao?
Tiếng khóc của Thẩm An Ngưng trong điện thoại càng lớn hơn, Phó Quân Hạo khẽ nhíu mày lại để điện thoại ra xa khỏi tai một chút.
Ông cụ ở đối diện cố ý hừ mạnh một tiếng, thể hiện sự ghét bỏ đối với Phó Quân Hạo và Đổng Thư Nhã.
Đổng Thư Nhã thở dài nói: “Hôm nay mẹ làm chủ, chúng ta cho qua chuyện này đi, hôm khác con ăn với An Ngưng một bữa cơm, coi như là làm lành vậy”
“Hai đứa các con cũng có tình cảm nhiều năm như vậy rồi, còn Du Giai Ý kia, dù sao thì cũng là một người ngoài.”
Đổng Thư Nhã tự mình thao thao bất tuyệt một tràng, Phó Quân Hạo chẳng trả lời bà ta lấy nửa chữ, từ đầu đến cuối đều không chịu buông tha tha thứ cho Thẩm An Ngưng. “Con ăn cơm ở chỗ ông nội, cúp trước đây ạ. Phó Quân Hạo cố ý nói như vậy.
Đổng Thư Nhã vừa nghe thấy thế thì nói ngay: “Vậy cúp đi nhé.
Quan hệ của Đổng Thư Nhã và ông cụ không tốt, ngoài mâu thuẫn nghìn đời giữa con dâu và ba chồng mẹ chồng, hai người cũng có bất đồng nghiêm trọng về Du Giai Ý.
Ban đầu Đổng Thư Nhã kiên quyết muốn bỏ một đống tiền ra để không dây dưa gì với nhà Du Giai Ý nữa, nhưng sau khi ông cụ khảo sát xong lại cho rằng Du Giai Ý là một cô gái tốt, có thể gả vào nhà họ Phó.
Đã vậy sau khi Du Giai Ý và Phó Quân Hạo kết hôn, ông cụ còn luôn bảo vệ Du Giai Ý, Đổng Thư Nhã suýt chút nữa thì tức chết.
Tuy Đổng Thư Nhã có nhiều điều bất mãn với ông cụ nhưng lại không dám phản kháng gì cả, bởi vì ông cụ vô cùng có danh tiếng ở Giang Thành, rất có tiếng nói trong nhà họ Phó.
Còn có một điều nữa, tính tình ông cụ nóng nảy, nếu chọc giận ông thì ông sẽ khiển trách ngay tại chỗ không chút nể nang.
Đổng Thư Nhã là một quý bà điển hình, vô cùng sĩ diện, không muốn bị khiển trách đến mức mặt mày xám xịt.
Cho nên vừa nghe thấy Phó Quân Hạo đang ở chỗ của ông cụ thì vội vàng cúp máy.
Ông cụ Phó bất mãn trừng Phó Quân Hạo: “Bản thân không đối phó được với mẹ mình nên lợi dụng ông à?”
Phó Quân Hạo đáp lại như không có chuyện gì xảy ra: “Sao lại là lợi dụng ông được chứ? Điều này thể hiện rõ ông đức cao vọng trọng, mẹ không dám chọc vào ông”
Ông cụ Phó xuýt một tiếng, cảm thấy anh ăn nói dẻo quẹo.
Ông cụ oán trách Đổng Thư Nhã: “Như Ngọc có tính nết như bây giờ đều do mẹ cháu chiều hư cả! Con của mình mà cũng không dạy dỗ được, còn thích lo chuyện bao đồng như vậy.”
Phó Quân Hạo nhắc ông: “Cháu cũng là con của bà ấy
Ý trong lời này là anh không lệch lạc như Phó Như Ngọc.
Cái thứ như tính cách này, có một phần là trời sinh đã thế, một phẫn khác mới là sau này hình thành. Ông cụ nhướng mắt lên, chê anh chẳng chút khách sáo: “Cháu tưởng cháu là đồ tốt lành gì à?”
Phó Quân Hạo: "...
Nhà ba mẹ Phó Quân Hạo.
Sau khi Đổng Thư Nhã cúp máy xong liền an ủi Thẩm An Ngưng đang khóc sướt mướt: “Được rồi được rồi mà, đừng khóc nữa, dì đã mắng nó rồi.
“Đợi nó bình tĩnh lại chắc chắn sẽ gọi điện cho con thôi.
Thẩm An Ngưng vẫn còn đang chảy nước mắt: “Dì Nhã, có khi nào Quân Hạo thực sự không để ý đến con nữa không?”
“Sao có thể như thế được!” Đổng Thư Nhã nói: “Các con chỉ tạm thời cãi nhau giận dỗi thôi, hai người ở bên nhau làm gì có chuyện không trắc trở chứ? Bình tĩnh lại là ổn cả thôi”
Phó Như Ngọc nằm ở sofa bên cạnh chơi điện thoại, vừa chơi vừa nói: “Anh con cũng giỏi đấy nhỉ, vì Du Giai Ý mà ầm ĩ với An Ngưng đến mức như thế này, có bệnh không thế?”
Đổng Thư Nhã suýt chút thì tức điên trước lời cô ta nói, chẳng phải cô ta đang đổ thêm dầu vào lửa à?
Nói thẳng thừng chuyện anh cô ta ầm ĩ với Thẩm An Ngưng vì Du Giai Ý, bảo Thẩm An Ngưng biết giấu mặt đi đâu đây?
Đổng Thư Nhã quắc mắt lườm Phó Như Ngọc một cái, lại an ủi Thẩm An Ngưng: “Sao Quân Hạo có thể ầm ĩ với con vì Du Giai Ý được chứ? Nó cũng là vì hình tượng của con, cũng vì hình tượng của nhà họ Phó chúng ta thôi mà?”
Một câu nhà họ Phó chúng ta khiến tâm trạng của Thẩm An Ngưng tốt hơn một chút, nếu không thì cô ta sẽ tức chết bởi Phó Như Ngọc mất.
“Quân Hạo kết hôn với cô ta ba năm cũng chẳng nhìn cô ta lấy một cái, ly hôn rồi sao có thể quay sang ra mặt thay cô ta được? Nếu như vậy thì nó..” Đổng Thư Nhã nói đến đây thì vội vàng dừng lại, suýt chút nữa thì bà ta buột miệng nói rằng con trai mình đê tiện đến mức nào chứ.
Chẳng phải là thế sao? Nếu như con trai bà ta ly hôn xong lại quay ra nhớ nhung Du Giai Ý thật thì đúng là quá đê tiện.
Thẩm An Ngưng lau nước mắt, cảm xúc ổn định hơn một chút: “Xin lỗi dì Nhã, tối nay cháu không kiềm chế tốt được cảm xúc.
Đổng Thư Nhã vỗ tay cô ta: “Thế này thì có gì đâu? Trong lòng dì, cháu giống như Như Ngọc vậy, đều là miếng thịt trong lòng dì.
“Chỉ cần cháu và Quân Hạo không sao, mau chóng kết hôn sinh một thằng cháu bụ bẫm cho dì thì dì chẳng có suy nghĩ gì hết.
Thẩm An Ngưng khẽ mỉm cười ngượng ngùng.
Đổng Thư Nhã lại nói: “Cũng trễ rồi, dì phải lên tầng nghỉ ngơi đây, cháu chơi với Như Ngọc một lát đi nhé”
Sau khi Đổng Thư Nhã lên tầng, Phó Như Ngọc cất điện thoại đi rồi nói nhỏ với Thẩm An Ngưng: “Chẳng phải Du Giai Ý kia có một ông anh vô trách nhiệm với một người ba nghiện cờ bạc sao?”
“Cậu cần gì phải tự mình giải quyết cô ta chứ? Cứ để hai người bọn họ quậy với Du Giai Ý không phải là đủ rồi à?”
“Hai người bọn họ quậy phá là đã đủ cho Du Giai Ý chịu đựng rồi, tới lúc đó cô ta làm gì còn tâm trạng mà quyến rũ anh trai tớ nữa chứ.
Phó Như Ngọc đã thấy được ba và anh trai Du Giai Ý quậy phá mặt dày vô liêm sỉ đến mức độ nào, nếu không phải năm đó bọn họ quậy như vậy thì chưa chắc ông cụ đã đồng ý cho Du Giai Ý gả vào nhà.
Thẩm An Ngưng ngước mắt nhìn Phó Như Ngọc với vẻ kinh ngạc, cô ta không ngờ rằng Phó Như Ngọc còn có bụng dạ thâm sâu như vậy.
Phó Như Ngọc không nhắc tới chuyện này thì Thẩm An Ngưng cũng quên mất, mặt mày cô ta lập tức giãn ra: “Như Ngọc, may mà có cậu đấy.
Phó Như Ngọc lại nói: “Lần này chúng ta đều không ra mặt, tìm một số điện thoại lạ gửi tin nhắn cho bọn họ, nói cho bọn họ biết nơi ở hiện tại của Du Giai Ý”
“Còn lại thì cứ xem bọn họ quậy như thế nào đi” Phó Như Ngọc nói xong liền mỉm cười vừa đắc ý vừa ác độc.
Đến khi cô ta thực sự gả vào rồi, chuyện đầu tiên đó là bảo Phó Quân Hạo đưa Phó Như Ngọc ra nước ngoài, đỡ cho Phó Như Ngọc suốt ngày làm chuyện mất mặt.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất