Vợ Cũ Đẹp Mê Hồn, Hãy Yêu Anh Thêm Lần Nữa - Du Giai Ý

 

Nội dung tiếp theo của buổi họp là thảo luận chọn diễn viên cho nữ phụ, cũng chính là bạch nguyệt quang của Vương gia. 

Từ nãy tới giờ Tô Thiên Bội vẫn luôn thưởng thức cảnh Phó Quân Hạo và Chung Bảo Nam âm thầm so kè với nhau, lúc này cuối cùng cũng lên tiếng. 

Cô cười cong mắt đẹp nhìn về phía Phó Quân Hạo: “Ôi trời, đáng tiếc ghê, Thẩm An Ngưng bây giờ xem như nửa lui ẩn mất rồi, nếu không cô ta chính là lựa chọn tốt nhất cho vai nữ phụ bạch nguyệt quang.” 

Lời này của Tô Thiên Bội rất sắc bén, vài người biết hành vi của Thẩm An Ngưng với Du Giai Ý đều có thể nghe ra. 

Có người dự họp phụ họa với Tô Thiên Bội: “Đúng vậy, khí chất của cô Thẩm dịu dàng phóng khoáng, đúng là người có thể khiến Vương gia một lòng nhớ thương.” 

Người kia đang thật lòng khen Thẩm An Ngưng, dù sao ai cũng biết Thẩm An Ngưng sắp sửa gả vào nhà họ Phó. 

Nhưng vào tai những người biết nội tình thì lời khen này lại châm chọc cực kỳ, đặc biệt là Phó Quân Hạo, cảm thấy chói tai không thôi. 

Anh nhìn về phía Du Giai Ý, ánh mắt rất sâu: “Vẫn nên để biên kịch nói thử đi, Thẩm An Ngưng có thích hợp không. 

Du Giai Ý cảm thấy Phó Quân Hạo bị điên thật rồi, lại còn để cô bình luận Thẩm An Ngưng. 

Còn nữa, anh đang cố ý phải không? Cố ý muốn dùng chuyện Thẩm An Ngưng để làm cô khó chịu. 

Cô nở nụ cười lịch sự: “Tôi hoàn toàn không quen biết cô Thẩm, cô ấy là người bên gối của tổng giám đốc Phó cơ mà, tổng giám đốc Phó mới là người có quyền lên tiếng nhất.” 

Cô còn tưởng nói như vậy Phó Quân Hạo sẽ từ bỏ. 

Ai ngờ anh lại nhìn cô rồi từ từ nói: “Cái này thì chưa chắc đâu, tôi cũng hoàn toàn không hiểu về người bên gối trước kia của mình. 

Tất cả mọi người đều biết Phó Quân Hạo từng cưới một lần, chẳng qua không ai biết đương sự trong cuộc hôn nhân đó của anh chính là Du Giai Ý. 

Du Giai Ý không ngờ Phó Quân Hạo sẽ nhắc đến cuộc hôn nhân của bọn họ trước mặt mọi người. Tuy không có người ngoài biết nhưng cô vẫn thấy hơi căng thẳng. 

Hơn nữa, rõ ràng lời này của Phó Quân Hạo là đang châm chọc cô, ngoại trừ căng thẳng, cô còn rất cáu nữa. 

Cô mượn lửa giận trong lòng, nghênh đón tầm mắt Phó Quân Hạo, cười khẽ một tiếng: “Nếu đã có tâm thì cưới nhau suốt ba năm sao có thể hoàn toàn không hiểu biết được chứ. 

“Chắc chắn tổng giám đốc Phó có người mà mình ôm lòng nhớ thương rồi, thế nên mới khinh thường không để ý tới người bên gối trước kia của mình. Du Giai Ý cũng không chịu yếu thế, lén mỉa mai Phó Quân Hạo không chung thủy trong hôn nhân. 

Chung Bảo Nam đúng lúc đánh vỡ cục diện bế tắc giữa hai người: “Thôi nào thôi nào, thảo luận chọn lựa diễn viên cơ mà? Sao tự nhiên lại thảo luận đến chuyện người bên gối của tổng giám đốc Phó thế.” 

Chung Bảo Nam nói thêm: “Thẩm An Ngưng thì thôi đi, đằng nào người ta cũng sắp sửa tu thành chính quả với tổng giám đốc Phó, về sau sẽ mang thai sinh con, không thích hợp tham gia phim của chúng ta đâu.” 

Bốn chữ mang thai sinh con khiến Du Giai Ý đau đớn. 

Cô sẽ chẳng bao giờ quên được lúc trước Phó Quân Hạo cao ngạo nói với cô: Cô không xứng sinh con cho anh. 

Tuy rằng chuyện đã qua một năm rồi, nhưng mỗi lần nhớ tới lời đả kích này, cô vẫn cảm thấy tuyệt vọng đau khổ. 

Cô mím môi cụp mi không nói một lời, ngón tay trắng nõn siết chặt lấy cây bút trong tay, dùng biện pháp này để xoa dịu đau xót trong lòng. 

Phó Quân Hạo nhìn ra được cảm xúc của Du Giai Ý đang bất ổn, không tự chủ được mà nhớ tới hành vi của mình với cô trước kia, đáy lòng chợt sinh ra cảm giác khó có thể diễn tả thành lời. 

Buổi họp tiếp tục giằng co nửa giờ, Phó Quân Hạo không nói thêm câu nào nữa. 

Sau khi kết thúc buổi họp, Phó Quân Hạo dẫn Chu Bảo Khiết đứng dậy rời đi, Chung Bảo Nam vừa đi vừa mời Du Giai Ý và Tô Thiên Bội: “Cùng ăn bữa cơm nhé?” 

Còn chưa chờ Du Giai Ý đáp lại, Tô Thiên Bội đã cướp lời: “Tôi không đi đâu, bận việc khác mất rồi, hai người đi ăn đi.” 

Sau đó cô ấy vỗ lưng Du Giai Ý: “Hôm nay cậu mặc xinh đẹp thế này, không đi ăn một bữa với trai đẹp thì đáng tiếc lắm. 

Tô Thiên Bội nói xong liền xoay người rời đi, rõ ràng muốn lưu thời gian bữa trưa cho Chung Bảo Nam và Du Giai Ý. 

Chung Bảo Nam liếc nhìn Phó Quân Hạo đằng trước một cái, nói với Du Giai Ý: “Xuống nhà ăn bên dưới ăn cơm văn phòng đơn giản thôi, đúng lúc tôi có việc liên quan đến kịch bản muốn hỏi cô. 

Chung Bảo Nam đã nói như vậy rồi, Du Giai Ý không thể nào từ chối, đành phải đồng ý: “Được.” 

Bốn người cùng nhau bước vào thang máy, Phó Quân Hạo và Chu Bảo Khiết vào thang máy trước nên đứng phía trong. 

Du Giai Ý và Chung Bảo Nam ở chỗ sát bên ngoài, bốn người đều không nói câu gì, yên lặng đi thẳng xuống tầng một. 

Ở đại sảnh dưới tầng một, Chung Bảo Nam chào hỏi Phó Quân Hạo trước: “Tổng giám đốc Phó, chúng tôi đi trước đây. 

Du Giai Ý nghe Chung Bảo Nam chào xong cũng gật đầu với Phó Quân Hạo và Chu Bảo Khiết đầy xa cách, sau đó xoay người rời đi cùng Chung Bảo Nam. 

Phó Quân Hạo đút tay túi quần đứng tại chỗ, mím môi nhìn về phía bóng dáng yểu điệu kia. 

Thế là cuối cùng cô vẫn đi ăn trưa chung với đàn ông à? 

Lại còn ăn chung với gã ôm tâm tư với cô nữa. 

Chu Bảo Khiết bên cạnh thấy anh chỉ nhìn chằm chằm về phía Du Giai Ý rời đi mà không nói lời nào, cũng chẳng nhúc nhích chút nào, bèn dứt khoát đề nghị: “Tổng giám đốc Phó, đã muộn rồi, đồ ăn ở nhà ăn chỗ này cũng khá ngon, chúng ta cũng đi ăn rồi về công ty sau nhé?” 

Sắc mặt Phó Quân Hạo nơi lỏng: “Được.” 

Và thế là, Phó Quân Hạo và Chu Bảo Khiết cũng theo sau vào nhà ăn. 

Du Giai Ý ngồi xuống đối diện Chung Bảo Nam, vừa mới ngước lên đã thấy Phó Quân Hạo và Chu Bảo Khiết cũng đi đến, vội cụp mắt xem menu. 

Đúng là âm hồn bất tán mà, không ngờ anh cũng chạy tới đây ăn cơm. 

Chung Bảo Nam cũng phát hiện Phó Quân Hạo và Chu Bảo Khiết đi tới, không nhịn được mà bật cười. 

“Tổng giám đốc Phó, ngồi ăn cùng một bàn với nhau đi?” Chung Bảo Nam chủ động mời. 

Du Giai Ý suýt nữa thì sụp đổ. Ngồi ăn chung bàn với Phó Quân Hạo sẽ khiến cô khó tiêu mất. 

“Không cần đâu, cảm ơn. Ai ngờ Phó Quân Hạo lại rất kiêu ngạo nhìn đi hướng khác, cùng Chu Bảo Khiết tới bàn trống cách đó không xa. 

Chung Bảo Nam bất đắc dĩ nhún vai, Phó Quân Hạo cao ngạo như vậy, chẳng trách đánh mất Du Giai Ý. 

Thật ra Phó Quân Hạo cũng muốn ngồi xuống cùng ăn, nhưng thấy vẻ mặt Du Giai Ý chống cự, ghét bỏ cứ như anh là mãnh thú khủng bố ghê gớm gì không bằng, thế là anh cũng không muốn ngồi chung nữa. 

Tốt xấu anh cũng là cậu ẩm danh môn của Giang Thành, phụ nữ theo đuổi anh có thể vòng quanh Giang Thành vài vòng. 

Bị vợ trước ghét bỏ như vậy, anh bỗng thấy mất thể diện. 

Sau khi ngồi xuống cùng Chu Bảo Khiết, Phó Quân Hạo còn ôm một bụng lửa giận. 

Chu Bảo Khiết không hiểu nổi, xác nhận lại với anh: "Tổng giám đốc Phó, chúng ta thật sự không qua đó ngồi chung à?” 

Chu Bảo Khiết đoán rằng Phó Quân Hạo muốn cùng ăn cơm với Du Giai Ý, nếu không cô ấy đã chẳng đề nghị đến nhà ăn này ăn cơm, mà Phó Quân Hạo cũng đồng ý. 

Vừa rồi Chung Bảo Nam chủ động mời, bọn họ vừa hay có thể ngồi xuống luôn, vậy mà Phó Quân Hạo lại từ chối. 

Chu Bảo Khiết nghĩ mãi không hiểu nổi, rốt cuộc sếp nhà mình muốn chơi chiêu gì thế? 

“Gọi món đi.” Phó Quân Hạo tức giận ra lệnh. 

Chu Bảo Khiết đành phải dập tắt hy vọng, nhận mệnh cầm thực đơn lên gọi món ăn. 

Bên tai truyền đến tiếng Du Giai Ý và Chung Bảo Nam trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ. Tuy rằng nghe không rõ hai người đang nói gì, nhưng có thể cảm nhận được bầu không khí giữa bọn họ rất tốt. 

Chu Bảo Khiết lặng lẽ đánh mắt nhìn Phó Quân Hạo ở phía đối diện, phát hiện mặt mày sếp càng lúc càng sa sầm. 

eyJpdiI6ImlMZTNjTzJlazRYN0UwQVlmSjBoZmc9PSIsInZhbHVlIjoiQVZkSVBxanN6NERMOGhJSnNxUE95a2pwNGI0THQ0WmVtSmYyY0NaWlROeTdUOWNYekRKeFRYMmhmZHBjREg1XC9SVnphWTU4dmx4Rlp0VGFDelRsNXJUMDY0YmdLZ014eHJ0XC9DMHFmbERwUUlpRVVDN2xZRHFNRk55QmRhUkdHMXJVYVZQbmszbEdaajdcL2dyaCtrQm5DeXJ1YUh5MW1mcVVBaERmWHY5RlJuWnBMV3lRMUYyeFUxaEtRUmRsXC9DMXNhSDdYYm5RQjhxYjlSTzZLYW8yRzYrdVlUNDJpQmM5VUlMS1gzbWVuNGx1a05qYmw4UUtZTVh2NXkxZWpra0toMU8zdU9hSER0dTdPVEhTZFpDdkVsNDJtbTNxRzVEOUhYeGNOMUd1Ym5jem55MkhJSkZSa2ZBMHFTTVExOHV4MHhaeU5vUlh0WFpsNnpCOTBIQnhMcXdOYk9PUjg3UGFNc3lBV0twSlBlXC9rM2lna3lORWRiaEpQU296TkZuSTRoSDVMZFh2c1VyZ29kS3hPTm9MTUIxaGwrWXE1NFJZcWlwN21CSXF4UTVSQ2EzMHJkbjdocVVpMENhbmJwR3llZDlFUjJDS1p2aHdEbEduVnE1XC8yenBOSzVvTkE5ZmxuQ3RrMUtzY3J1cFk9IiwibWFjIjoiMDQ5Nzg4MDVlNDYwMGRjYWVjYmMzMGExZGE1MTRmY2M5MGI2YTUwYjY1MGZmZmMzOGY1YjdjYmQzOWEwZGI3NiJ9
eyJpdiI6IjB1YjFvRXg1czQyakFsS0thaytUdXc9PSIsInZhbHVlIjoiT09PdlN4UkNjN0h5UnhGRjZzcnp6VHdGRnkxZXRXeVg3TWpDVGN3OXFrUzdJanBQZ2lBUkozYzg3a2Q5MTZnVEJxSG1mXC8rell5TFJ4QXRDcnNnOFFTM0M2TkdCc3JwXC9DaHhOWmVXdlg4d01jYjIyUHYwNmh3em56VGxTejNXQWNlMEg4K1hXc2kraGJkZ2lweGZUOGg4S1NrZXEydVNJWFRUSDNpeDhHeVVNMXZvc1lzdVVIWWE3WGJHRW8rY3g4ZTNYazN6OUwrcnNabWlaQUFndGlMbFwvT1RHSHlyUzFjZjBsb3FzWVZGWT0iLCJtYWMiOiIwNzVkZTIyOTgyYjhlNzhjODg0ZGUwNDdhNGRkODg3N2VlZjQ2N2JiYWY2N2U0Zjk4YTc3MjQ2MTM3ZTA1NTBiIn0=

Phó Quân Hạo ném ánh mắt sắc lẹm về phía anh ta, không buồn liếc Du Giai Ý cái nào, sải đôi chân dài rời đi luôn.

Ads
';
Advertisement