Khi nghe Tô Thiên Bội nói Chung Bảo Nam có tình cảm với Du Giai Ý, một người luôn bình tĩnh như Chu Bảo Khiết cũng khiếp sợ đến mức quên cả ăn.
Sau khi hoàn hồn lại, việc đầu tiên cô ấy làm là nhanh chóng báo cáo chuyện này với Phó Quân Hạo, nhưng cô ấy lại thấy Du Giai Ý bình tĩnh, hoàn toàn không để bụng lời Tô Thiên Bội nói.
Thậm chí Du Giai Ý còn phàn nàn với cô ấy về Tô Thiên Bội: “Đừng nghe cô ấy nói bậy, cô ấy chỉ biết ghép đôi lung tung thôi.”
Du Giai Ý không nghĩ Chung Bảo Nam có ý với cô, một người đàn ông cấp bậc thần tượng nam thần như Chung Bảo Nam sao có thể thích một biên kịch nhỏ bình thường như cô được?
Hơn nữa sau khi bị Phó Quân Hạo làm tổn thương và sụp đổ, Du Giai Ý bị ám ảnh với những người đàn ông xuất sắc như họ, tự động tránh xa theo bản năng.
Tô Thiên Bội bất mãn với tâm lý đà điểu của Du Giai Ý: “Tớ nói này Du Giai Ý, cậu đừng không dám đối mặt nữa, không phải tất cả đàn ông đẹp trai đều đều như Phó Quân Hạo đâu.”
Chu Bảo Khiết: “
"
Mắng sếp cô ấy ngay trước mặt cô ấy thế này có ổn không?
“Có đúng không Bảo Khiết?" Tô Thiên Bội vừa nói vừa hỏi ý kiến Chu Bảo Khiết.
Trái tim Chu Bảo Khiết chợt lỡ nhịp khi nghe Tô Thiên Bội gọi mình là “Bảo Khiết”, một khuôn mặt đẹp trai và phóng khoáng bỗng dưng hiện lên trong đầu cô ấy.
Cô ấy ấy cụp mắt xuống, thì thào: “Đúng là đàn ông đẹp trai có rất nhiều người đều.
Người đàn ông ấy cũng rất đều và đa tình, nhưng không ảnh hưởng đến việc cô ấy thích.
Bởi vì cô ấy không cầm lòng được.
Cô ấy cũng muốn không thích nữa, nhưng đó không phải chuyện mà trái tim cô ấy quyết định được.
Khi Chu Bảo Khiết đang chìm trong sự đau thương thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
Tô Thiên Bội đi mở cửa, Chung Bảo Nam cầm một chai rượu vang đỏ bước vào.
Du Giai Ý và Chu Bảo Khiết đều rất kinh ngạc, còn Tô Thiên Bội lại rất bình tĩnh.
Chung Bảo Nam cười bảo: “Tôi vừa đi làm về thì thấy xe của trợ lí Chu đỗ trước nhà Tô Thiên Bội, tôi đoán các cô đang ăn liên hoan nên mang qua tặng các cô
một chai rượu vang.”
Du Giai Ý và Chu Bảo Khiết vội vàng đứng dậy cảm ơn, Chung Bảo Nam có vẻ không có ý định ở lại ăn cơm, nhưng anh ta đã cho rượu rồi, sao họ có thể không biết ngại không mời anh ta ở lại ăn cơm được. Thế là Chung Bảo Nam đành phải ngồi lại, Tô Thiên Bội xếp cho anh ta ngồi bên cạnh Du Giai Ý.
Chu Bảo Khiết lấy cớ đi vệ sinh, nhanh chóng báo cáo hình ảnh mập mờ này cho Phó Quân Hạo.
Nhưng sau khi báo cáo xong, cô ấy lại gửi thêm một câu: “Sếp, tôi phải tập trung ăn cơm đây, cứ ôm điện thoại nhắn tin mãi cũng không ổn lắm.
Sau đó Phó Quân Hạo không còn nhận được tin nhắn từ Chu Bảo Khiết nữa.
Ba cô gái và một người đàn ông đẹp trai lịch thiệp, bầu không khí của bữa cơm bốn người rất vui vẻ.
Chu Bảo Khiết khá ít nói, nhưng cô ấy vẫn luôn lặng lẽ quan sát, sau đó phát hiện Chung Bảo Nam thật sự rất quan tâm tới Du Giai Ý.
Anh ta sẽ lột tôm, múc canh, rót rượu cho Du Giai Ý, thậm chí còn chu đáo kéo ghế giúp Du Giai Ý khi cô đứng lên.
Chu Bảo Khiết cảm thấy nếu sếp còn tình cảm với Du Giai Ý, Chung Bảo Nam sẽ là một đối thủ rất mạnh.
Xét về bề ngoài hay khí chất, Chung Bảo Nam đều không thua kém gì Phó Quân Hạo, điều quan trọng nhất là Chung Bảo Nam đối xử tốt và quan tâm Du Giai Ý.
Còn khi sếp ở bên Du Giai Ý, chỉ có Du Giai Ý đối xử tốt và quan tâm anh thôi, còn anh chưa bao giờ chủ động quan tâm Du Giai Ý chứ càng đừng nhắc tới việc đối xử tốt.
Với tư cách là một cô gái, Chu Bảo Khiết cảm thấy khả năng Du Giai Ý chọn Chung Bảo Nam là rất cao.
Vì suy nghĩ lo lắng cho sếp nhà mình, Chu Bảo Khiết ăn bữa cơm này trong sự lo lắng.
Khi bữa ăn sắp kết thúc, Du Giai Ý nhìn lướt qua điện thoại.
Zalo có người gửi kết bạn cho cô, sau khi nhấn vào và nhìn thấy ba chữ “Phó Quân Hạo” nằm lẳng lặng trong cột lời mời kết bạn, cô lập tức cau mày.
Một năm trước sau khi ly hôn, cô đã xoá tất cả thông tin liên lạc có liên quan đến Phó Quân Hạo, thậm chí còn đổi số điện thoại mới, bây giờ tự nhiên anh lại kết bạn Zalo với cô để làm gì đây?
Phản ứng đầu tiên của Du Giai Ý là không xem nữa, cất điện thoại tiếp tục ăn cơm.
Chồng cũ vợ cũ đã ly hôn cần gì phải kết bạn Zalo?
Chu Bảo Khiết ngồi bên cạnh thấy cô không ngó ngàng gì tới điện thoại, bèn nhỏ giọng nhắc nhở: “Du Giai Ý, tổng giám đốc Phó bảo anh ấy có việc rất quan trọng cần tìm cô.”
Hàm ý là bảo Du Giai Ý kết bạn nhắn tin riêng với Phó Quân Hạo.
Du Giai Ý đáp trả cô ấy bằng một nụ cười vô tội: “Anh ta có việc gì không thể gọi điện thoại nói với tôi sao?”
Ý cô là có việc gì cứ gọi điện thoại nói thẳng, không cần kết bạn Zalo.
Chu Bảo Khiết mấp máy miệng, cuối cùng vẫn cụp mắt gửi lời Du Giai Ý cho Phó Quân Hạo.
Một lát sau, Phó Quân Hạo trả lời.
Chu Bảo Khiết truyền lời cho Du Giai Ý: “Tổng giám đốc Phó nói đồ của cô còn để ở nhà anh ấy, bảo cô dành thời gian ghé qua lấy.
Sau khi làm xong thủ tục ly hôn và lấy giấy xác nhận ly hôn, Du Giai Ý đã ra nước ngoài ngay chiều hôm đó.
Đồ dùng của cô trước đây còn để ở căn nhà mà cô và Phó Quân Hạo từng sống, nhưng Du Giai Ý không định lấy lại, cô cứ tưởng Phó Quân Hạo đã vứt đi từ lâu rồi.
Dù sao anh cũng rất ghét cô, ly hôn xong anh nhất định sẽ dọn sạch những dấu vết thuộc về cô đầu tiên.
Bây giờ nghe Phó Quân Hạo bảo đi lấy đồ, Du Giai Ý rất ngạc nhiên.
Nhưng sau đó cô lại ghét bỏ nói với Chu Bảo Khiết: “Tôi không cần nữa, cô bảo anh ta vứt hết đi.
Chu Bảo Khiết truyền lời cho Phó Quân Hạo, một lát sau cô ấy đưa điện thoại cho Du Giai Ý xem một bức ảnh: “Tổng giám đốc Phó hỏi cô cũng không cần hai cuốn album ảnh này luôn sao?”
Nhìn thấy hai cuốn album trong bức ảnh, Du Giai Ý đột nhiên trợn to mắt.
Quần áo và đồ dùng sinh hoạt khác thì cô có thể không cần, nhưng hai cuốn album ảnh này rất quý giá, bởi vì chúng chứa rất nhiều ảnh của cô và mẹ.
Phó Quân Hạo không nhắc tới chuyện này thì cô cũng quên mất.
Cô lại ngước lên nhìn Chu Bảo Khiết, suy nghĩ rồi nói: “Phiền cô truyền lời cho tổng giám đốc Phó giúp tôi, nhờ anh ta gửi chúng đến Chung Đỉnh hoặc nhà tôi
nhé.”
Chu Bảo Khiết cẩn thận tiếp tục truyền lời giúp hai người, không lâu sau lại trả lời cô: “Tổng giám đốc Phó nói mấy ngày nay anh ấy ở bệnh viện nên không thể gửi cho cô, bảo cô tự đi lấy.”
“Tổng giám đốc Phó còn nói mật khẩu cửa nhà vẫn là mật khẩu mà cô đặt lúc trước, chưa đổi.”
“Album ảnh để trong két sắt, mật khẩu két sắt... cũng chưa đổi.”
Nghe xong những lời này, Du Giai Ý cũng không biết nên tỏ vẻ như thế nào nữa.
Phó Quân Hạo có bệnh gì không thể, sao anh không đổi mật khẩu nào hết vậy?
Du Giai Ý thầm nghiến răng, cố làm cho giọng mình nghe có vẻ bình tĩnh: “Phiền cô nói với tổng giám đốc Phó một tiếng, sáng mai tôi sẽ ghé lấy”
Nếu Phó Quân Hạo đang ở bệnh viện, cô phải tranh thủ lúc anh không ở nhà để ghé lấy, đỡ phải gặp mặt anh.
“Được.” Chu Bảo Khiết trả lời.
Vì sự chen ngang của Phó Quân Hạo, Du Giai Ý không còn hứng thú ăn tiếp nữa.
Vừa nghĩ tới việc ngày mai phải bước vào “căn nhà” mà cô và Phó Quân Hạo từng sống chung là cô lại cảm thấy khó chịu.
Mặc dù cô đã sớm quên đi cuộc hôn nhân thất bại này, nhưng khi quay trở lại nơi đó sẽ khó tránh khỏi việc tức cảnh sinh tình. Bây giờ Du Giai Ý chỉ có thể mong Phó Quân Hạo đã thay đổi cách trang hoàng trong nhà.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất