Vợ Cũ Đẹp Mê Hồn, Hãy Yêu Anh Thêm Lần Nữa - Du Giai Ý

 

Phó Quân Hạo nói không sai, sau khi Du Giai Ý uống xong cốc đầu tiên thì liền bị kéo đi uống cốc thứ hai cốc thứ ba, chẳng mấy chốc mà ngoài Chung Bảo Nam và Phó Quân Hạo ra thì cô đã uống hết một lượt với mấy người đàn ông ở đây rồi. 

Nếu như ánh mắt có thể giết người, Phó Quân Hạo đã dùng ánh mắt chặt Du Giai Ý thành tám khúc từ lâu. 

Không phải Du Giai Ý không cảm nhận được, nhưng cô chẳng thèm để ý đến anh. 

Thế là Phó Quân Hạo lặng lẽ quay đầu nhìn sang Chung Bảo Nam, ý là anh đã có ý với cô ấy rồi mà cứ trơ mắt nhìn cô ấy bị người khác chuốc rượu thế à? 

Chung Bảo Nam nhận được ý trong ánh mắt mà Phó Quân Hạo truyền đạt cho anh ta, tiếp tục ngồi vững như núi Thái Sơn. 

Nói thật thì lúc đầu Chung Bảo Nam cũng hơi lo lắng, nhưng anh ta thấy bây giờ Du Giai Ý mặt không đổi sắc tim không đập nhanh, tâm trạng bỗng thả lỏng đi. 

Theo như những gì anh ta hiểu về Du Giai Ý, tính cách của cô không phải là kiểu người bồng bột không để ý đến hậu quả, nếu như cô đã lựa chọn uống với bọn họ thì có nghĩa rằng cô tự tin về tửu lượng của mình. 

Phó Quân Hạo thực sự sắp bị Chung Bảo Nam làm cho tức chết đến nơi rồi, anh ta là loại sếp rác rưởi gì thế. 

Chu Bảo Khiết nhìn thấy sắc mặt sếp nhà mình khó coi, vội vàng tìm chủ đề nói chuyện với Du Giai Ý, tránh cho Du Giai Ý lại bị bọn họ kéo đi uống rượu. 

Chu Bảo Khiết quan tâm hỏi Du Giai Ý: “Cô Du, cô vẫn ổn chứ 

Du Giai Ý đáp lại Chu Bảo Khiết bằng một nụ cười thản nhiên: “Tôi không sao.” 

Bây giờ ngoài việc cô hơi buồn đi vệ sinh thì không còn cảm giác gì nữa, đầu không choáng mắt không hoa bước chân cũng không loạng choạng. 

Chu Bảo Khiết cảm khái: “Tửu lượng của cô đáng sợ thật đấy” 

Du Giai Ý cười trả lời: “Tửu lượng này của tôi một phần nguyên nhân là trời sinh, còn có một phần nguyên nhân chính là sau này uống nhiều quá nên luyện ra được một chút. Chu Bảo Khiết giật mình thốt lên: “Cô còn uống rượu suốt ngày nữa á?” 

Chu Bảo Khiết thực sự không thể tưởng tượng nổi bà chủ dịu dàng mềm mại trước đây lại thường xuyên uống rượu. 

Du Giai Ý giải thích: "Cũng không phải là uống suốt ngày, chỉ là mấy năm đại học uống khá nhiều thôi” 

Lúc Tô Thiên Bội học đại học bị người tìm kiếm tân binh phát hiện ra rồi ký hợp đồng debut, cô ấy vừa mới vào ngành có áp lực rất lớn, thêm vào đó Tô Thiên Bội cũng gặp chuyện trắc trở trong tình cảm, thế là suốt ngày kéo cô đi uống rượu, hơn nữa lần nào cũng uống rất nhiều, cho nên tửu lượng của hai người bọn họ cũng được luyện ra từ đó. 

Du Giai Ý đang nói chuyện với Chu Bảo Khiết, đạo diễn kia lại lảo đà lảo đảo cầm cốc đứng dậy, định tiếp tục uống rượu với Du Giai Ý. 

“Cô Du, không ngờ tửu lượng của cô lại tốt như vậy, sao trước đây lại không biết thế?” Phó Quân Hạo bỗng lên tiếng nói với Du Giai Ý, đạo diễn kia chỉ đành ngồi về chỗ. 

Lời nói này của Phó Quân Hạo nghe có chút ý cảnh cáo, nhất là câu cuối cùng. 

Giống như đang gián tiếp tố Du Giai Ý đã hoàn toàn lừa dối trong ba năm ở bên anh kia, suốt ngày nói mình không biết uống rượu, vậy mà bây giờ lại ngàn chén không say. 

Du Giai Ý cảm nhận được câu hỏi của Phó Quân Hạo, nhìn anh rồi nhẹ nhàng giải thích: "Thực ra tửu lượng của tôi luôn tốt, nhưng bốn năm trước xảy ra một vụ tai nạn, gây ra ám ảnh tâm lý rất sâu cho tôi, đã rất nhiều năm tôi không dám uống rượu.” 

“Nhưng bây giờ đã bước ra được rồi, cho nên không sao cả.” 

Lời Du Giai Ý nói là thật, bốn năm trước ba cô và anh cô bỏ thuốc vào rượu của cô, sau đó đưa cô lên giường của Phó Quân Hạo. 

Phó Quân Hạo cho rằng cô và ba với anh trai cô là đồng bọn, cho rằng cô không biết xấu hổ giở thủ đoạn, cho rằng cô ham vinh hoa phú quý tiền tài, chuyện này có đả kích 

rất lớn với cô, từ đó thề rằng không dính một giọt rượu nào. 

Bây giờ cũng đúng thật như cô đã nói, cô đã bước ra được rồi. 

Phó Quân Hạo nghe xong lời cô nói thì nhíu chặt đầu lông mày lại. 

Bốn năm trước? 

Chẳng phải là khoảng thời gian cô bò lên giường anh sao? 

Nếu như anh nhớ không nhầm, hình như đúng thật là đêm đó cô uống rượu. 

Lẽ nào vụ tai nạn mà cô nói, là chỉ đêm vào bốn năm trước sao? 

Lần đó là tự cô chủ động bò lên giường anh cơ mà? Vì sao cô lại nói là tai nạn? 

Trong lòng Phó Quân Hạo có rất nhiều câu hỏi, nhưng bây giờ cũng không phải lúc để nói, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, sau đó ngẩng đầu lên uống sạch rượu trong cốc của mình. 

Lúc bữa cơm này kết thúc thì đã rất muộn rồi, nhóm đạo diễn kia đã say quắc cần câu, Phó Quân Hạo tống cổ bọn họ đi với vẻ mặt đầy ghét bỏ, sau đó ngồi vào xe của mình cùng với Chu Bảo Khiết rồi rời đi, chẳng thèm nhìn Du Giai Ý ở bên cạnh lấy một cái. 

Du Giai Ý chỉ ước rằng Phó Quân Hạo cứ thế mà vạch rõ giới hạn với cô luôn, sau đó cô ngồi vào xe của Chung Bảo Nam về nhà. 

Trên đường về, Chung Bảo Nam dịu giọng cười nói với Du Giai Ý: “Không nhìn ra được cô còn uống giỏi như vậy đấy. 

Du Giai Ý mỉm cười, sau đó hỏi Chung Bảo Nam: “Sau này đạo diễn Thôi sẽ không kéo tôi uống rượu nữa đấy chứ?” 

Lời nói của Du Giai Ý khiến lồng ngực Chung Bảo Nam không kìm được mà đau nhói, hóa ra cô liều mạng uống như vậy là để mấy người đạo diễn Thôi dừng lại ở đây, không 

dám uống rượu với cô nữa. 

Anh ta gật nhẹ đầu nói: “Ừm, ít nhất thì không cứng rắn với cô nữa. 

“Thế thì tốt rồi.” Du Giai Ý cụp mắt xuống, cố gắng nhịn lại cơn đau giần giật truyền tới từ huyệt thái dương. 

Nhìn bề ngoài cô như thể không sao, nhưng thực ra cô uống nhiều rất dễ bị đau đầu. 

Sau khi Chung Bảo Nam đưa cô tới nhà thì lịch sự rời đi, Du Giai Ý mệt mỏi quăng mình lên sofa. 

Không biết nằm bao nhiêu, chuông cửa đột nhiên vang lên. 

Cô choáng váng đứng dậy, khi thông qua mắt mèo nhìn thấy người đứng bên ngoài là Phó Quân Hạo, cả người cô lập tức tỉnh táo lại. 

Cô không hề muốn mở cửa cho Phó Quân Hạo, cũng không biết sao nửa đêm nửa hôm anh lại tìm tới đây. 

Mà trong lúc cô im lặng, Phó Quân Hạo dứt khoát lên tiếng luôn: “Mở cửa 

Du Giai Ý chỉ đành cảnh giác hỏi: “Có chuyện gì à?" 

Phó Quân Hạo lại đáp: “Đúng.” 

Du Giai Ý lại hỏi: “Chuyện gì?” 

Phó Quân Hạo nói với giọng điệu không vui: “Cô mở cửa ra trước đã 

Du Giai Ý không muốn mở cửa một chút nào, nhưng nghĩ thấy bây giờ đã là đêm muộn, để Phó Quân Hạo tiếp tục đứng ở ngoài sẽ làm ồn tới hàng xóm, cho nên cuối cùng vẫn mở cửa. 

Sau khi Phó Quân Hạo sải bước đi vào thì tiện tay đóng cửa lại, Du Giai Ý lùi về sau một bước hỏi anh: “Tìm tôi có việc gì?” 

Phó Quân Hạo nhìn chằm chằm cô, hỏi từng câu từng chữ một: “Vì tai nạn bốn năm trước nên mới không uống rượu nữa? Tai nạn gì?” 

Du Giai Ý không ngờ Phó Quân Hạo lại nhớ chuyện mà cô tiện miệng đề cập lúc tối ở trong lòng. Cô ngước mắt lên nhìn Phó Quân Hạo, sau khi xác định đáy mắt anh thực sự có ý thăm dò, cô không nhịn được mà cong khóe môi cười tự giễu. 

Cô vừa cười vừa lựa chọn thẳng thắn: “Tai nạn chính là ba tôi và anh tôi bỏ đồ vào rượu của tôi, sau đó đưa tôi lên giường của anh” 

Phó Quân Hạo mím chặt môi nhìn chằm chằm Du Giai Ý trước mặt, tuy rằng anh đã nghĩ tới có thể là chuyện này, nhưng khi chính miệng cô nói ra, tâm trạng của anh vẫn rất phức tạp. 

Bởi vì... những năm qua không phải Du Giai Ý chưa từng giải thích với anh, nhưng anh không hề tin. 

eyJpdiI6Ik5GenJFXC9tOU5MNnFmN0hDRVVkYmJRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InZqRjhpQ08wY1RSQnV1SDBHY3NrRzlrVTBPSTMwbDBISmhQSExYRU16OFlvK1prYVVTV3Eydjd0a3d3Mkk3WTVBTFl0WFd2QkwwYkdReDR2cVY4MGFiMGdGaVNFYm5HekxBYjMxYmZxWWNSaEJBb2Y0RzRMQktBSDVyTlk5VG5yUFlJTmVkdmhxS1JyMHVKRFlzMEZ3Q0JLc1pYbkFnK3lhZ2JCRkVDM01nSjIzbWdzVTVOQ0RCendUODZvaDNtaXFtaHhkaGhHVE9KMFhuUHpVQ3VRZ21ObFdjT1RMU3A4eG0wZ0dpbTZseGpJWnNiXC85VGVqMDZMQ2pBNWNGSSs5cGM0eG92TE4rUHh5K0V2NHF0TmppZjdhVkhiaEpMdldxeTNmaFdpYm9vMlAwd3grUnR0YlFWWFZ6TG9kSXhQYU1CczBybnVXa1hLU1RcL2xoUzRUNG5nPT0iLCJtYWMiOiJmMjgwNTc4OTcwM2QzOTAzYWJhNGFiMWRjNjlkNzNlNjIyYjhjMjcyMzU2MmYzZjg1YjdmYmEzOGZlMTkyODMyIn0=
eyJpdiI6IjY1amFHamg1WElNaFwvb0hwMEhHNGZ3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Ing0b29iRjQxVXpIXC9RaHl2cmRxV1VYak1IdlFxRXlTSnY3REJ2NGRxaVE2SU9qbE9HelNDeDZIUEZ2ZWFJc1BaUXNcLzRaeG5jWVVMWGpsaVpaN2dSMFdkNjdxbTYxVGhZZEd1NUNPcVZEU0xYQnRUOXROdWorcFAyY0JGdVFUamFrYmxUbUZpQlREVjZkamoxbWZSeVNoZEpHRzVqMUVseU5ObERwVzRjc2YrZWZ1SWt6SFVBU1FBZlRWZWxublpPUFp4Q2t4NnJ6ZHJiMkt4XC93bWpBblVzVHRaSUxjT3lHek1mWlArU3JOSHRwMHdVVStadFJ2bFVvZUtKaWw4SldwZkdPRW5cL0sxQ1IrTHpXQ2VMUDE5ODJ0N1pCVFhNM0ZCa3Q2Mkp3V3Y5VWtUXC81TVRFMnNXTEZ5RTJwOTlUSzhBd0orQ0hyQUpCYlBad1FMUk03ZGRkYzdmQUdZTXlBVit5V3hVdEpydzN5ZTV6UWx0WGZiK3VCcVMycHZCWEZFZ1ZmMkVBbGh0dWw4dGFxUlUwXC9HbFNLYWJrNWllNXR5U2RtNXV2WUdyMGZsbzNLOFN4MzJHcFZjU3lnRXFYUFdlZTdVYXVBVkxyU1QwU2MzVDFyTGFpMmpqSlNndEVmVGIycjR6M1ZVckxcL2hSeUsxZTV5SFpwSTZpQlRIREsyOHFOSVFaNW9SRnp2dnpPMTlmRjZiSUE9PSIsIm1hYyI6IjRlMTMwOTlhY2IyOGZmOGY1MDVkMDIzOTg4NGY0ZjYyNjQwZjgzMzlkMzFhZGQ5MWE1NmI1MDYyZTE5MzdkYjQifQ==

Một lúc lâu sau, anh mới cất tiếng hỏi lần nữa: "Cho nên, không phải cô cam tâm tình nguyện theo tôi? Nếu như đã không bằng lòng, vì sao không từ chối kết hôn với tôi?”

Ads
';
Advertisement