Sau khi Phó Quân Hạo và Du Giai Ý rời khỏi chỗ Diệp Văn ở, Phó Quân Hạo nhìn đồng hồ rồi hỏi Du Giai Ý: “Em có muốn đi ăn gì đó không?”
Lăn qua lăn lại cả buổi sáng, bây giờ cũng đã gần trưa rồi.
“Tôi không muốn ăn... Du Giai Ý cụp mắt ngồi trên xe suy nghĩ, tâm trạng không được tốt lắm.
Mặc dù vừa rồi cô đã dồn hết tâm sức để hoàn thành đoạn kịch bản chuyển thể kia, nhưng khi cô dứt ra ngoài, nghĩ đến sự hèn hạ, dơ bẩn của Thẩm An Ngưng và Thôi Thành Bắc, trong lòng vừa oán hận vừa thấy bất lực.
Thẩm An Ngưng thật sự đã phá vỡ giới hạn của cô hết lần này đến lần khác. Du Giai Ý không thể hiểu nổi, tại sao trên đời này lại có người thâm độc không biết xấu hổ như vậy, ăn cắp bản thảo của cô còn chưa nói, còn cắn ngược lại bảo cô đạo văn của họ.
May mà Diệp Văn là người biết phân biệt đúng sai, không có chuyện vừa bắt đầu đã sa thải cô, cũng không trực tiếp buộc tội cô là một người đạo văn đáng xấu hổ.
Nếu không, cô không chỉ bỏ lỡ cơ hội hợp tác với Diệp Văn lần này mà còn có thể bị chụp cái tội danh là đạo văn.
Phó Quân Hạo liếc mắt một cái liền hiểu vì sao cô lại tức giận, mặc dù cô có vẻ dịu dàng dễ nói chuyện, nhưng thật ra là một người rất nghiêm túc.
Ít nhiều thì trên người cô cũng có sự trong sạch cao thượng của một nhà văn, cô cực kỳ quý trọng danh dự và tiếng tăm của mình.
Từ đầu đến cuối, cô là một tác giả gốc, Thẩm An Ngưng chụp cái mũ đạo văn trên đầu cô, cho dù bây giờ cô chứng minh được mình trong sạch nhưng cũng đủ để cô phiền muộn một khoảng thời gian.
Phó Quân Hạo cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên hiểu cô, có lẽ trước đây anh thật sự không quan tâm đến cô,
Bây giờ để ý rồi thì tự nhiên sẽ hiểu được cô.
Anh mở một chai nước khoáng đưa cho cô, thản nhiên nói: “Chuyện đã xảy ra rồi thì sau này phải nhìn về phía trước, một mình phiền muộn cũng vô ích.
Du Giai Ý hơi ngạc nhiên quay sang nhìn anh, sao anh biết cô đang nghĩ linh tinh cái gì?
“Nghĩ lại sau này nên làm thế nào để tránh xảy ra những chuyện tương tự, đó mới là việc khẩn cấp trước mắt. Phó Quân Hạo nhìn cô nói: “Sau khi quay về thì bảo Hứa Vĩnh Bảo sửa máy tính giúp em thử xem, sau đó tăng tính bảo mật cho máy tính của em lên mức cao nhất”
“Hứa Vĩnh Bảo còn biết cái này sao?” Du Giai Ý vốn tưởng rằng Hứa Vĩnh Bảo chỉ là một bác sĩ có y thuật chữa bệnh cao siêu mà thôi, không ngờ còn thông thạo máy tính như vậy nữa.
Mà Du Giai Ý thì thật sự không biết nhiều về máy tính. Đối với cô mà nói, máy tính chỉ là một công cụ để gõ chữ và viết kịch bản mà thôi, còn về các chức năng khác, cô hoàn toàn chưa bao giờ sử dụng đến.
Điều đầu tiên cô làm mỗi ngày khi mở máy tính lên là mở tài liệu ra, sau đó là lên mạng khi có tư liệu cần phải tra, thỉnh thoảng nhận email. Trừ những việc đó ra thì cô cũng không dùng để làm gì khác.
Hầu hết thời gian cô sẽ lao vào cày phim trên tivi, cảm giác xem như vậy sẽ đã nghiền hơn.
Thói quen này đã được hình thành trong ba năm kết hôn với Phó Quân Hạo. Ở tầng ngầm trong biệt thự của anh có một phòng chiếu phim rất lớn, tất nhiên
bên trong đều là những thiết bị cao cấp và được ưa chuộng nhất hiện nay, dùng để cày phim điện ảnh rất đã nghiền.
Mặc dù sau khi ly hôn cô không có điều kiện như vậy nữa nhưng vẫn có thói quen xem tivi trên màn hình lớn.
“Ừ” Phó Quân Hạo trả lời cô: “Cậu ta có bằng kép về y học và máy tính.
Du Giai Ý không khỏi cảm thán: “Thật là giỏi!”
Bài vở của sinh viên y khoa đã đủ nặng nề rồi, không ngờ Hứa Vĩnh Bảo lại còn thừa thời gian để học thêm bằng chuyên ngành về máy tính, đây đúng là sinh viên chăm chỉ giỏi giang mà.
Phó Quân Hạo nhìn cô sâu xa, Du Giai Ý khó hiểu hỏi: “Sao vậy?"
Phó Quân Hạo nhìn sang chỗ khác: “Không có gì”
Anh rất muốn nói anh cũng rất xuất sắc, rất giỏi có được không, cũng là bằng kép, chuyên ngành tài chính và chuyên ngành phụ về truyền thông. Những người như họ làm gì có ai thua kém đâu?
Chẳng qua Phó Quân Hạo không thể nói ra những lời khoe khoang ba hoa chích chòe về mình được, anh cảm thấy quá xấu hổ. Trong số bốn người bọn họ, chỉ có Dịch Thần Hạo mới có thể làm được loại chuyện này.
Mặc dù Du Giai Ý nói không muốn ăn cơm, nhưng Phó Quân Hạo vẫn đưa cô đến một khách sạn nổi tiếng ở thủ đô, hai người lặng lẽ dùng bữa trưa.
Phó Quân Hạo giải thích: “Chắc chắn hai người họ đang đợi ở khách sạn để xem trò cười của em, vậy thì để họ chờ thêm một lúc đi
Đúng lúc anh có thể dùng bữa với Du Giai Ý, có lẽ còn có thể tìm một nơi để đi mua sắm.
Thẩm An Ngưng và Thôi Thiên Tường đã sắp đặt một màn như vậy, đơn giản chỉ là muốn nhìn trò cười và sự thất bại của anh và Du Giai Ý, chắc chắn họ sẽ đặc biệt chờ ở trong sảnh lớn khách sạn để chế nhạo họ khi họ quay lại.
Nếu đã như vậy thì cứ để họ mỏi mắt trông chờ đi.
Lúc Du Giai Ý và Phó Quân Hạo dùng bữa gần xong thì Du Giai Ý nhận được điện thoại của Chung Bảo Nam. Anh ta hỏi kết quả của cuộc thảo luận với Diệp Văn lúc sáng như thế nào rồi, Du Giai Ý nhẹ nhàng nói: “Rất thuận lời, chúng tôi đã lấy được quyền chuyển thể.
Gần đây, Chung Bảo Nam đã đủ sứt đầu mẻ trán, tạm thời Du Giai Ý không nói cho anh ta biết chuyện dơ bẩn mà Thẩm An Ngưng và Thôi Thành Bắc đã làm.
“Tốt quá!” Chung Bảo Nam cũng rất vui mừng, không hề khách sáo mà khen Du Giai Ý trong điện thoại: “Tôi biết em chắc chắn sẽ thành công mà.
Chung Bảo Nam lại nói trong điện thoại: “Hôm nào tôi quay lại thì chúng ta gọi mọi người tụ tập đi, ăn mừng thành tích của em”
“Ừm.” Du Giai Ý nhẹ giọng đồng ý.
Chung Bảo Nam còn nói trong điện thoại: “Thật ra tôi còn có chuyện muốn nhờ em.
Du Giai Ý khó hiểu: "Sao vậy?”
Chung Bảo Nam có chút suy nghĩ không tốt lắm: “Có thể làm phiền em chăm sóc mèo của tôi được không?”
Du Giai Ý hơi ngạc nhiên: “Mèo?”
Chung Bảo Nam giải thích: “Ừ, con mèo của tôi đã được gửi đến cửa hàng thú cưng để nuôi hộ trước khi đi. Tôi vốn nghĩ rằng sẽ sớm quay lại cho nên chỉ gửi nuôi mấy ngày, bây giờ đã sắp đến hạn rồi nên chỉ có thể tạm thời nhờ em vậy.
Du Giai Ý hiểu rồi, híp mắt cười rất vui vẻ: “Không thành vấn đề, giao cho tôi là được.
Chung Bảo Nam có chút áy náy nói: “Có làm phiền em không? Nếu em không thích con vật nhỏ thì tôi sẽ nhờ những người bạn khác.
“Tôi rất thích.” Du Giai Ý vội nói: “Tôi vẫn luôn thích con vật nhỏ, trước kia tôi cũng rất muốn nuôi một con mèo nhỏ hoặc một con chó nhỏ-
Du Giai Ý nói đến đây liền dừng lại, bởi vì đầu sỏ khiến cô không được nuôi thú cưng đang ngồi đối diện cô ngay lúc này.
Dụ Giai Ý vẫn luôn thích con vật nhỏ, sau khi kết hôn cô rất muốn nuôi một con. Thứ nhất là vì cô thích, thứ hai là vì cô nghĩ có thể giết thời gian, đỡ phải cả ngày xoắn xuýt chuyện Phó Quân Hạo không yêu mình.
Cô nhớ cô đã từng thử nhắc đến chuyện này với Phó Quân Hạo xem sao, lúc đó Phó Quân Hạo phản ứng thế nào nhỉ?
Hình như là vẻ mặt không vui, nói linh tinh cái gì mà “Nhà này có mèo thì không có anh, có anh thì không có mèo”, nên cô đành phải gạt bỏ mọi suy nghĩ trong
đâu.
Nói thật, nếu không phải sau khi về nước cô vẫn bận rộn với kịch bản thì cô thật sự rất muốn đến cửa hàng thú cưng để mua một con thú cưng về.
Mèo hoặc chó đều được, cô đều thích như nhau.
Bây giờ Chung Bảo Nam nhờ cô chăm sóc mèo, đương nhiên là cô rất vui rồi.
Hai người trò chuyện về mèo cưng của Chung Bảo Nam một lúc lâu. Du Giai Ý tưởng tượng sau này sẽ có con mèo lông mượt như nhung để ôm, cô vui đến mức quên mất Phó Quân Hạo đang ngồi đối diện mình.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất