Khi nhìn thấy hy vọng sống, nhìn thấy hy vọng giải thoát, chuyện những người này nghĩ đến lại là cầu xin cho huynh đệ của mình.
"Yên tâm, không cần tranh giành, ai cũng có phần." Giọng nói nhàn nhạt của Lâm Tiêu vang lên.
Tiểu đội mười hai người nghe Lâm Tiêu nói vậy, ai nấy đều ngẩn người.
"Ai cũng đều có phần?!"
Nhưng sao nhìn vẻ mặt của thiếu niên kia cứ sai sai thế nào ấy, hình như cái hắn nghĩ với cái bọn họ nghĩ không giống nhau thì phải?
"Giờ thì, chúng ta hãy cùng nhau tính sổ đi." Lâm Tiêu mỉm cười nói với bọn họ.
Kẻ nào quen thuộc Lâm Tiêu mà thấy nụ cười này, đều biết ngay, tên này lại sắp giở trò quỷ quái rồi.
"Các ngươi tổng cộng đã giết mười một thuộc hạ của ta, đúng chứ!" Lâm Tiêu hỏi.
Tiểu đội mười hai người nghe đến đây, ánh mắt có chút né tránh, đây là một sự thật không thể chối cãi.
"Giết người thì phải đền mạng."
Nếu một mạng đổi một mạng, bọn họ phải đền mười một mạng.
Nhưng, bọn họ chỉ có mười hai người.
Vậy tức là, chỉ có một người được sống sót thôi hả?!
Cái...cái này...
Bầu không khí bi thương lập tức tràn ngập xung quanh mọi người.
Ai cũng không muốn chết, nhưng nghĩ đến việc lão đại trong lúc nguy nan, điều đầu tiên nghĩ đến không phải bản thân, mà là bọn họ.
Cái mạng này!!
Đền thì đền thôi, chỉ cần có thể bảo toàn được một người, cũng đáng.
Nếu đổi vị trí mà suy nghĩ, có lẽ bọn họ đã không chừa đường sống cho ai rồi.
"Diệt cỏ không tận gốc, gió xuân thổi lại mọc."
"Đúng!" Bọn họ nhìn nhau, đồng loạt đáp lời.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp cầu xin cho lão đại, Lâm Tiêu đã tiếp tục lên tiếng:
"Cường giả Đại Đế Cảnh thường sống được hai ba vạn năm, tính trung bình tuổi thọ là một vạn năm trăm ngàn năm."
"Thuộc hạ của ta, mỗi người ít nhất còn có thể sống thêm một vạn năm, cộng lại thành mười một vạn năm, ta tính vậy cũng không quá đáng chứ!"
Ơ!?
Ý gì đây?!
Mười hai người kia có chút ngơ ngác.
Bọn họ theo bản năng gật đầu, đồng ý với lời của thiếu niên.
"Các ngươi tổng cộng có mười hai người, ưu điểm lớn nhất của ta là thiện lương, dễ thương lượng. Ta cũng không cần các ngươi đền mạng, cứ theo tuổi thọ mười một vạn năm mà phân chia xuống, mà thôi, để ta giảm giá thêm cho các ngươi."
"Không cần mười một vạn năm, làm tròn luôn, mười vạn năm."
"Mười vạn năm có hơi nhiều, đúng không! Vậy ta lại cho bớt cho các ngươi một số lớn, một vạn năm thôi."
"Một vạn năm chia đều cho mười hai người các ngươi, thì mỗi người phải gánh tám trăm ba mươi ba năm."
"Số tám ba ba nghe có vẻ lằng nhằng, ta lại bớt cho các ngươi một chút, năm trăm năm là được."
"Chỉ cần các ngươi làm thuộc hạ của ta năm trăm năm, ta không chỉ giúp các ngươi lấy đi thứ trong đầu, đến thời hạn, ta còn trả lại tự do cho các ngươi. Hơn nữa còn dẫn các ngươi rời khỏi đây, xem xem Tôn Hoàng giới thật sự là như thế nào."
"Thấy sao hả?!!"
"Nếu đồng ý thì thả lỏng thần thức, ta giúp các ngươi lấy thứ đó ra luôn."
Lâm Tiêu nói xong.
Tiểu đội mười hai người đầu tiên là ngơ ngác hai giây, sau đó tất cả đều trực tiếp thả lỏng thần thức.
"Vậy thì cứ theo lời của đại nhân mà làm, ta, Vũ Khải, xin thề, trong năm trăm năm tới, ta sẽ thành tâm thành ý, toàn tâm toàn ý bán mạng cho đại nhân, nếu có một chút ý đồ trái ngược, sẽ bị tâm ma cắn trả, chết không toàn thây!" Lão đại của tiểu đội vừa thả lỏng thần thức, lập tức phát ra lời thề độc địa.
Lời thề vừa dứt, không gian xung quanh khẽ rung lên, một dấu ấn màu đỏ đã xuất hiện trên trán gã, rồi nhanh chóng ẩn vào trong.
Khế ước thành lập.
Đây chính là khế ước của Tôn Hoàng Giới, đừng nói là một Đại Đế, cho dù là Tôn Vương, Tôn Chủ cấp bậc đại năng cũng không thể vi phạm khế ước.
Những người còn lại trong tiểu đội thấy lão đại đã thề, bọn họ cũng không chịu kém cạnh.
"Ta, Triệu Nghị..."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất