Dám nói chuyện với người của ba đại Hoàng Triều như vậy, còn ngang nhiên ra tay giết chết người của Hoàng Triều Thiên Lang, thằng nhãi đó đang muốn chết sớm đấy à?
Ở đại lục Cửu Dương. kẻ nào dám khiêu khích các đại hoàng triều, kẻ đó chỉ có một con đường chết!
"Mày hỏi bọn nó à? Nhìn đã biết rồi, cần gì hỏi, làm gì có đứa nào còn sống, đương nhiên là chết hết rồi!" Tên cầm đầu nhóm quân Hoàng Triều Kim Ô là một người đàn ông trung niên, ông ta nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói.
"Chết hết rồi ư?"
Xoẹt!
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Phàm trở nên tối tăm hơn hẳn, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên kia, quát lớn: "Có ngon thì ông nói lại lần nữa đi!"
"Hừ! Tao nói bọn nó đều chết hết rồi, chết ở ngay trên núi Cửu Dương!"
"Bây giờ, xác của bọn nó chắc đã hóa thành tro bụi hết rồi đấy! Mày vừa lòng chưa?" Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói.
ẦM!!!
Trong nháy mắt, trên người Diệp Phàm bộc phát ra một cỗ sát khí kinh khủng, hai mắt hắn đỏ ngầu, nắm tay siết chặt, nội tâm cực kỳ chấn động.
Quân Thiên Sách là tâm huyết của Lục sư phụ, sao có thể cứ như vậy mà chết hết được chứ?
Xoẹt!
Diệp Phàm quay người nhìn về phía núi Cửu Dương, hai chân đạp mạnh xuống đất, lao người về phía ngọn núi đang bốc cháy hừng hực, không chút chần chừ, mạnh mẽ xông thẳng vào sâu bên trong.
"Thiếu chủ!"
"Lão đại!"
Cơ Như Yên và Thất Giới tái mặt, vội vàng đuổi theo, cùng xông vào núi Cửu Dương.
"Đúng là một đám ngu si, không biết sống chết!" Người đàn ông trung niên vừa nói chuyện với Diệp Phàm hừ lạnh.
Những kẻ đang có mặt chứng kiến cảnh này, ai cũng cho rằng Diệp Phàm phát điên rồi, ngay cả Lão Hoả, luyện đan sư đỉnh cấp của Hiệp Hội Luyện Đan Sư cũng bị lửa nóng của núi Cửu Dương ép cho bỏ cuộc, thằng nhãi ranh như Diệp Phàm xông vào núi Cửu Dương, có khác nào tự tìm đường chết đâu?
Sau khi tiến vào núi Cửu Dương, Diệp Phàm đã bị vô số ngọn lửa tập kích, chúng đột ngột xuất hiện từ hư không, đồng loạt lao về phía hắn với tốc độ như tên bắn, nhiệt độ nóng bỏng khủng khiếp ập đến, như muốn thiêu Diệp Phàm thành tro bụi.
Diệp Phàm thúc giục Phần Diễm trong cơ thể, ngăn cản sự tấn công của mấy ngọn lửa quái dị kia.
Phần Diễm sau khi nuốt chửng Tâm Hoả Thanh Liên, uy lực đã vượt qua Thiên Hỏa, đạt đến cấp độ Thần Hỏa, mấy ngọn lửa trong núi Cửu Dương tuy có hơi khác thường nhưng còn lâu mới so được với Phần Diễm, thậm chí, khi đối đầu với Phần Diễm, mấy ngọn lửa kia đều tỏ vẻ thần phục, chủ động lùi sang hai bên, nhường đường cho Diệp Phàm.
Rất nhanh, Diệp Phàm đã đi sâu vào bên trong núi Cửu Dương.
Dưới lòng núi Cửu Dương có một không gian khổng lồ, bên trong không gian này đang tràn ngập năng lượng liệt diễm vô tận.
Năng lượng liệt diễm này đến từ những khối đá màu đỏ rực, nằm rải rác xung quanh, chúng chính là đá Liệt Dương mang theo hào quang chói sáng như mặt trời mà bao người thèm muốn!
Giờ phút này, ở giữa mấy khối đá Liệt Dương, có mười mấy vạn người đang ngồi khoanh chân, tất cả đều là chiến sĩ của Quân Thiên Sách!
Quân Thiên Sách không hề bị mấy ngọn lửa quái dị trong núi thiêu rụi, Diệp Phàm cũng không hiểu sao bọn họ lại xuất hiện ở đây, hơn nữa, nhìn qua có thể thấy, bọn họ đang điên cuồng hấp thu năng lượng của mấy khối đá Liệt Dương bí ẩn kia.
Năng lượng nóng bỏng khủng khiếp của đá Liệt Dương đi vào cơ thể của Quân Thiên Sách, rèn luyện cơ thể của bọn họ.
Ai nấy đều nhắm chặt mắt, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn, vặn vẹo dữ tợn, nhưng tất cả đều cắn chặt răng, kiên trì chịu đựng, không rên lấy một tiếng.
Diệp Phàm đi đến, kiểm tra sơ qua thì thấy bọn họ vẫn còn sống, lúc này, trong lòng hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Xoẹt xoẹt!
Ngay lúc ấy, Cơ Như Yên và Thất Giới cũng đã đuổi kịp Diệp Phàm.
"Sao hai người lại đến đây?" Diệp Phàm ngạc nhiên hỏi.
"Thiếu chủ, bọn tôi lo lắng cho anh nên mới vào đây, cũng may có Thất Giới ra tay ngăn cản mấy ngọn lửa quái dị kia, không có Thất Giới, chắc tôi cũng không vào được!" Cơ Như Yên nói.
"Lão đại, mấy người kia là ai vậy?" Thất Giới nhìn mười mấy vạn người của Quân Thiên Sách đang ngồi khoanh chân gần đó, vẻ mặt tò mò.
"Bọn họ là Quân Thiên Sách, là đội quân do Lục sư phụ của tôi thành lập!" Diệp Phàm thản nhiên nói.
"Quân Thiên Sách? Cái tên nghe chất phết đấy!"
"Hình như bọn họ đang hấp thu năng lượng của mấy khối đá xung quanh để rèn luyện thân thể thì phải? Với thực lực thế kia mà bọn họ vẫn dám làm liều sao? Ý chí phải kiên cường lắm mới chịu đựng được sự khủng bố ẩn sâu trong luồng năng lượng đấy!” Thất Giới nhìn Quân Thiên Sách với ánh mắt kính nể.
"Chủ nhân, phía trước có đồ tốt!" Đúng lúc này, giọng nói của Tiểu Thương vang lên.
Diệp Phàm nghe vậy, lập tức đảo mắt nhìn sang, rồi đi về phía trước.
Đi lướt qua nhóm Quân Thiên Sách, Diệp Phàm đến phía sau bọn họ, phát hiện ở đây ẩn giấu một đường hầm sâu hun hút, từ bên trong đang tỏa ra năng lượng cực kỳ khủng khiếp.
Năng lượng này mạnh đến mức, ngay cả Diệp Phàm cũng cảm thấy khó thở.
"Hai người ở yên đây, không được đi theo!" Diệp Phàm nói với Cơ Như Yên và Thất Giới một câu, rồi nhanh chóng đi vào bên trong đường hầm.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất