Hộc... hộc... hộc...
Bên ngoài dãy núi Cửu Dương, lửa cháy ngút trời, đám quân bại trận của Hoàng Triều Kim Ô, Thiên Lang và Huyền Minh cúi gập người, thở hồng hộc, mặt mày tái mét nhìn ngọn núi đang bốc cháy dữ dội, lòng vẫn còn chưa hết kinh hãi.
"Sao đột nhiên núi Cửu Dương lại bốc cháy lớn dữ vậy?" Tên cầm đầu quân đội Hoàng Triều Huyền Minh cau mày, vẻ mặt tràn đầy khó hiểu.
"Chẳng lẽ có liên quan gì đó đến đá Liệt Dương?" Một tên khác lên tiếng.
"Mà cái đám kia đúng là xui xẻo, khỏi cần chúng ta ra tay, bọn chúng cũng toi đời hết rồi!" Tên chỉ huy quân đội Hoàng Triều Thiên Lang cười khẩy.
Vèo! Vèo! Vèo!
Lúc này, các tông môn và gia tộc lớn trên đại lục Cửu Dương nghe tin đá Liệt Dương xuất hiện đã nhanh chóng kéo đến, tụ tập quanh núi Cửu Dương. Không ai ngờ, bọn họ sẽ được chứng kiến cảnh tượng núi bốc cháy kinh hoàng thế kia.
Dần dần, người đến càng lúc càng đông, vây kín cả ngọn núi.
Ngọn lửa trên núi vẫn cháy hừng hực, không có dấu hiệu lụi tàn, khí nóng tỏa ra rất hung tàn, ngay cả cường giả Thiên Nhân Cảnh cũng không dám đến gần.
Xoẹt!
Đột nhiên, một bóng dáng già nua xuất hiện, người đó chính là Lão Hoả, một trong ba vị Đan Vương của Hiệp Hội Luyện Đan Sư.
Sự xuất hiện của Lão Hoả khiến mọi người xôn xao bàn tán. Là một Đan Vương nổi tiếng của Hiệp Hội Luyện Đan Sư, danh tiếng của ông ta đã sớm vang xa, người quen biết ông ta cũng không ít. Sự xuất hiện của ông ta ở đây đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.
Lão Hoả nhìn núi Cửu Dương đang bốc cháy, khẽ nhíu mày.
Ông ta nghe nói Dị Hoả xuất hiện ở núi Cửu Dương nên mới đến, nhưng tình hình trước mắt khiến ông ta có chút bất ngờ.
Không chút chần chừ, Lão Hoả lao thẳng về phía núi Cửu Dương, ông ta phải vào trong xem thử chuyện gì đang xảy ra mới được.
Dù sao mục đích lần này của ông ta chính là Dị Hoả, dù có chuyện gì xảy ra, ông ta cũng phải lấy cho bằng được, nếu không, Hiệp Hội Luyện Đan Sư sẽ gặp rắc rối lớn.
ẦM!!!
Lão Hoả dốc toàn lực xông vào núi Cửu Dương.
Ngọn lửa khủng khiếp lập tức ập đến, chống lại lực lượng của ông ta, tạo ra một tiếng nổ rung trời.
Bịch!!!
Cơ thể Lão Hoả bị đánh bật ra xa, sắc mặt ông ta lập tức biến đổi, vội vàng vận công chống đỡ ngọn lửa, lần nữa lao lên phía trước.
Nhưng càng đi sâu vào trong, ngọn lửa trong núi Cửu Dương càng trở nên đáng sợ. Cuối cùng, sau khi kiên trì đi được gần một tiếng đồng hồ, Lão Hoả buộc phải bỏ cuộc, lầm lũi quay về.
Lúc đi ra, Lão Hoả phải cúi rạp người, thở hổn hển, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Xoẹt!
Đúng lúc này, ba bóng người đột nhiên xuất hiện, không phải ai xa lạ mà chính là Diệp Phàm, Cơ Như Yên và Thất Giới vừa từ đại lục Huyền Thiên đến.
Diệp Phàm đến đại lục Cửu Dương là vì núi Quỷ Cốc, nhưng vừa đến nơi, hắn đã thấy rất nhiều kẻ đang đi về cùng một hướng, ánh mắt khao khát, thèm muốn, ai nấy đều gấp đến mức, Diệp Phàm hỏi gì cũng chẳng buồn trả lời.
Vì quá tò mò, cả ba mới bám theo.
"Ngọn lửa trên núi không phải lửa thường đâu! Lực lượng liệt diễm đó mạnh quá." Cơ Như Yên nhìn núi Cửu Dương đang bốc cháy, không khỏi cảm thán.
"Ngọn lửa mạnh như vậy, chắc chắn trong núi phải có bảo bối gì đó!" Thất Giới tặc lưỡi.
Diệp Phàm đảo mắt nhìn xung quanh, bỗng chú ý thấy trên mặt đất xuất hiện mấy cỗ thi thể nằm la liệt, nhìn qua đã biết, mấy cỗ thi thể đó chính là chiến sĩ của Quân Thiên Sách.
Trước đây ở Long Quốc, Diệp Phàm đã đặc biệt thiết kế một bộ chiến giáp cho Quân Thiên Sách, trên chiến giáp có mạ vàng hai chữ "Thiên Sách" để biểu thị thân phận của bọn họ.
Vì vậy, khi nhìn thấy hai chữ "Thiên Sách" trên chiến giáp của những cỗ thi thể kia, Diệp Phàm lập tức nhận ra, bọn họ đều là thành viên của Quân Thiên Sách!
Sao Quân Thiên Sách lại xuất hiện ở đây?
Hơn nữa, xem vết thương của mấy cỗ thi thể này, khỏi nói cũng biết bọn họ đã trải qua trận chiến lớn nào đó.
Xoẹt!
Sắc mặt Diệp Phàm nhanh chóng biến đổi, ánh mắt hắn quét qua, lập tức chú ý tới nhóm quân đội hùng hậu của ba đại Hoàng Triều bên cạnh. Trên người mấy tên đó, mùi máu và sát khí tỏa ra rất nồng, quần áo còn có cặn máu chưa khô, chắc chắn cũng vừa trải qua một trận chiến lớn!
Diệp Phàm đi thẳng đến trước mặt nhóm quân đội của ba đại Hoàng Triều, chỉ vào mấy cỗ thi thể của Quân Thiên Sách trên mặt đất, lạnh lùng hỏi: "Chuyện này là ai làm?”
"Mày là thằng ranh nào? Từ đâu chui ra đấy?” Tên cầm đầu quân đội Hoàng Triều Thiên Lang khinh miệt nhìn Diệp Phàm.
ẦM!!!
Diệp Phàm không nói nhiều, trực tiếp ra tay, cú đấm mạnh mẽ của hắn đã biến đối phương thành bụi phấn chỉ trong chớp mắt, hắn lạnh lùng nhìn những kẻ khác: "Tao không muốn lặp lại lần thứ ba, đứa nào làm? Nhóm Quân Thiên Sách kia có ai còn sống không? Có thì giao người ra đây!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất