Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

 

Cuối cùng cũng cứu được chồn nhỏ, đồng thời Dương Bách Xuyên cũng khai phá thêm một cách sử dụng bình Càn Khôn, đó là khả năng cắn nuốt.  

 

Với năng lực cắn nuốt nghịch thiên này, hắn tin tưởng mình có thể chiến một trận với bất kỳ đối thủ nào.  

 

Dương Bách Xuyên lại lấy ra một giọt nước Sinh Mệnh cho chồn nhỏ uống, hắn biết vết thương trên thân thể của chồn nhỏ không nghiêm trọng lắm, sau khi uống một giọt nước Sinh Mệnh lúc nãy thì miệng vết thương của nó đã gần như khép lại, giọt thứ hai là để yên tâm hơn thôi.  

 

Nói đến cùng Bạch Giao Long Vương chỉ nhốt chồn nhỏ lại chứ không lấy mạng nên sau hai giọt nước Sinh Mệnh, vết thương trên người chồn nhỏ đã hoàn toàn khôi phục. Điều mà chồn nhỏ bị thương nặng nhất chính là tổn thương tâm hồn.  

 

Hắn thở dài, lúc này mới trò chuyện với chồn nhỏ, hỏi bị Bạch Giao Long Vương bắt kiểu gì, có tin tức gì của đám tiểu Phượng Hoàng không.  

 

Nửa tiếng sau, Dương Bách Xuyên mới biết rõ tình huống phi thăng của chồn nhỏ tương tự như Hầu Đậu Đậu, nhưng vận may của chồn nhỏ hơi đen, vừa phi thăng đã đụng phải Bạch Giao Long Vương rồi bị bắt, sau đó bị khống chế bắt chồn nhỏ đi tầm bảo khắp nơi. Theo lời của chồn nhỏ thì hơn nửa bảo vật ở đây đều do nó tìm được cho Bạch Giao Long Vương.  

 

Chỉ tiếc nó không biết gì về tin tức của tiểu Phượng Hoàng, nó phi thăng rất sớm nhưng đồng thời cũng bị bắt rất sớm, chưa từng đi ra ngoài.  

 

Hỏi xong, Dương Bách Xuyên ôm chồn nhỏ đánh giá bảo vật trong không gian. Hắn giơ tay, thu hết bảo vật vào trong không gian bình Càn Khôn, không chừa lại một chút nào.  

 

Thu sạch mọi thứ xong, hắn tiến về phía tế đàn, tung ra một chưởng phá hủy nó để xả giận.  

 

“Ầm~”  

 

Tế đàn hoàn toàn dập nát.  

 

Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến Dương Bách Xuyên hơi ngạc nhiên, hắn tưởng sau khi năng lượng vây nhốt tế đàn bị bình Càn Khôn hấp thu sạch sẽ thì không còn tác dụng gì nữa.  

 

Ai ngờ vừa tung ra một chưởng thì cả không gian bắt đầu chấn động, ngay sau đó một hơi thở Hồng Hoang khiến tim hắn đập mạnh bùng nổ, nguồn gốc đến từ dưới tế đàn.  

 

Dương Bách Xuyên rất ngạc nhiên, có vẻ dưới tế đàn này còn huyền có khác, dường như có hung thú Hồng Hoang nào đó sắp xuất thế.  

 

Chim Thần Ma hét lớn: “Gà rù, ngươi làm cái gì vậy? Đừng ngẩn ra đó, nơi này sắp sụp rồi, chờ bị chôn sống hả.”  

 

Dương Bách Xuyên nghe vậy thì giật mình, vội vàng kéo Hồng Y và ôm chồn nhỏ chạy ra ngoài.  

 

Trước đó Hồng Y bị tế đàn bắn ngược vài lần, có vẻ đã bị thương. Cũng may không bị thương nặng, chỉ là chiến giáp trên người bị rách, chờ quay trở về hắn phải luyện chế lại chiến giáp mới cho nàng ta.  

 

Chẳng mấy chốc bọn họ đã chạy ra ngoài sơn động.  

 

Nhưng lúc này cả hòn đảo đều đang chấn động vô cùng dữ dội, Dương Bách Xuyên nhảy lên không trung nhìn về phía xa, thấy sư tỷ cũng đang đứng trên không trung, phía dưới nàng có rất nhiều hố to cùng với mấy chục thi thể Yêu tu.  

 

Dương Bách Xuyên và Hồng Y bay qua: “Sư tỷ…”  

 

“Sư đệ, tìm được rồi hả?” Cơ Tử Hà cũng nhìn thấy chồn nhỏ trong lòng ngực Dương Bách Xuyên.  

 

“Vâng, tìm được rồi, tỷ không sao chứ?” Dương Bách Xuyên hỏi nàng.  

 

“Không sao, sau khi ta xử lý xong hai Yêu Tôn kia thì có mấy chục Yêu Đế kéo đến, tất cả đều bị ta đánh chết. Nhưng hòn đảo này hơi cổ quái, chúng ta rời khỏi đây trước đã, ta có cảm giác có thứ gì đó rất cường đại sắp xuất thế.” Cơ Tử Hà nói.  

 

“Ầm ầm ầm…” Cơn động đất vẫn tiếp tục, càng lúc càng lớn.  

 

“Sư đệ, đi nhanh thôi, ta cảm giác có chuyện gì đó sắp xảy ra.” Cơ Tử Hà thúc giục.  

 

“Được, chúng ta đi nhanh thôi.”  

eyJpdiI6Ik5uUWVRZVhtXC8rM3g2RUp4MlFSM01BPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImxaZFZsYWdtU2ZDWjYwRW9ic0lTNDJpdjc3QkJqUFRrMGYyRkdiNGdhSzM4SnZEaitIMGszeStNMWczc0xMRisiLCJtYWMiOiIzN2Q1MmE3ZDJlZjJlNjBkMDNhMjY1NjU3OTNhZTk3ODA3MjkyOWFkYjk4NDZhNDQ5NmQ2MWZiMTllYzIwNzAxIn0=
eyJpdiI6ImNUVXA4blorcXNCZXAwUlJkNnJ0MlE9PSIsInZhbHVlIjoiT3lnOHR5Mkx0SUNrMFE3OXNiYzlhcHp1UUFXakpEVzI3cHhzelZEc1wvaTlBS09uQ3V1RUZCSWhlUXJkNWpNdUZqaDlcL3RSK2tMKzVyRCtvb3dCamg2VmRJbXNFS3hncmRDV3l5eHJvWGtuVzRtZmdtazVtc3dWT2pXNncrTk1vTFozUnZpUHU1NjRvNjdRUDNjTEZ4NnpibDZvUnhUN3VBdXZ5T0o1Qno1WEErTXJcL1NtME5NdkVEOTJLT2RYWEJmQUhDa2t5bjkzNUhqUXYraDA5YWtDYmh3Q0VySnV1enFqVHV3OFErWTNmejJzdmNsNEJFeW9CQk9ZcnhiK3BLTyIsIm1hYyI6IjdlNDI4OWZmNzU2YTA4NmRmY2UyNGMzZTBkNGI1OGYxZTNlMDk5Nzc0MDM2YjAzYjMzYTU5OGVmZjkyMDJjZWIifQ==

“Ầm đùng.” 

Ads
';
Advertisement