Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

 

 Nhưng hôm nay đã chết hai Tiên Đế, chỉ còn một Tiên Đế trung kỳ đang bảo vệ ở linh tuyền, chỉ sợ giờ cũng lành ít dữ nhiều.  

 

Đoạn Can Hổ Khiếu chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên hổ phù, chỉ cần hắn ta kéo thời gian, chờ chi viện của gia tộc đến thì lúc đó sẽ là ngày chết của Dương Bách Xuyên.  

 

Nhưng đáng tiếc, Đoạn Can Hổ Khiếu không biết mình đã chọn sai đối tượng để đánh.  

 

Ở trong mắt Dương Bách Xuyên, sau khi lệnh bài trong tay Đoạn Can Hổ Khiếu lóe lên, một con Bạch Hổ xuất hiện, hơi thở của hắn ta mạnh hơn trước rất nhiều. Dương Bách Xuyên nheo mắt lại, hội tụ lực lượng Thần đạo trong tay chờ Đoạn Can Hổ Khiếu xông đến.  

 

Hôm nay hắn phải nghiền Đoạn Can Hổ Khiếu thành tro.  

 

Có thể cảm nhận được rất rõ Đoạn Can Hổ Khiếu và hư ảnh Bạch Hổ đã hợp nhất.  

 

Từ lực lượng cảm nhận được, sức mạnh của hắn ta đã đạt đến Tiên Đế hậu kỳ, thực sự khiến hắn giật mình, cũng không biết hổ phù trong tay Đoạn Can Hổ Khiếu là bảo bối cấp bậc gì.  

 

Nhưng lại mạnh đến mấy thì ở trong mắt Dương Bách Xuyên cũng chả là gì.  

 

Chỉ là lực lượng đạt đến Tiên Đế hậu kỳ mà thôi, không phải tu vi là Tiên Đế hậu kỳ thì Dương Bách Xuyên không có gì phải sợ cả.  

 

Dương Bách Xuyên đứng tại chỗ chờ một quyền của Đoạn Can Hổ Khiếu lao đến.  

 

Đến khi nắm tay của Đoạn Can Hổ Khiếu cách hắn nửa thước, Dương Bách Xuyên nhếch miệng tung ra một quyền đón nhận nắm đấm của Đoạn Can Hổ Khiếu.  

 

Trước đó Dương Bách Xuyên vô cùng tự tin, cũng vô cũng bình tĩnh. Lúc hắn dự trữ lực lượng, sức mạnh Thần Đạo trong cơ thể ào lên như hồng thủy, chảy xuôi như nước chảy. Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sức mạnh Thần Đạo có linh tính, vừa cương vừa nhu…  

 

Dương Bách Xuyên gầm lên: “Thần Đạo Quyền - Phiên Giang Đảo Hải.”  

 

Một quyền này của hắn mang theo khí thế sông cuộn biển gầm.  

 

Trong vô hình, có một dòng nước ầm ầm xuất hiện, pháp lực khổng lồ hội tụ trên nắm tay, Dương Bách Xuyên nhìn thấy hình ảnh một con sông trút xuống.  

 

Chính hắn cũng không ngờ đến dị biến này, nhưng một đấm này rất mạnh.  

 

Lực lượng và khí thế mạnh gấp ba lần.  

 

“Ầm!”  

 

Tiếng động đinh tai nhức óc vang vọng toàn không gian.  

 

“Gào!”  

 

“Ầm đùng!”  

 

Một tiếng hổ gầm và tiếng sông nước quay cuồng đồng thời vang lên.  

 

Nắm đấm của hai người va chạm vào nhau, từ xa nhìn lại như một con hổ đang va chạm với một dòng sông.  

 

Sau đó hư ảnh Bạch Hổ chia nắm xẻ bảy rồi biến mất.  

 

Còn Đoạn Can Hổ Khiếu thì bay ngược ra ngoài.  

 

“A! Phụt!”  

 

Đoạn Can Hổ Khiếu trúng chiêu hộc máu bay ra ngoài, trên mặt chỉ còn lại sự hoảng sợ. Hắn ta không ngờ uy lực một quyền này của Dương Bách Xuyên lại có thể phá vỡ hổ phù của mình, tệ hơn có một lực lượng vô cùng bá đạo mà hắn ta chưa từng thấy bao giờ chui vào thân thể hắn ta, xông vào bên trong đạo nguyên.  

 

Mặt mũi Đoạn Can Hổ Khiếu xám như tro tàn, trong đầu chỉ còn hai chữ: “Xong rồi.”  

 

“Ầm ~”  

 

Thân thể Đoạn Can Hổ Khiếu bay ra xa mấy chục mét rồi đập mạnh lên vách tường trong đại sảnh, hắn ta hộc máu, cả người khảm vào trong vách tường không ra được.  

 

Dương Bách Xuyên thì sao?  

 

Lúc này hắn đang nhìn nắm tay của mình rồi lẩm bẩm: “Cuối cùng mình cũng sáng tạo ra được chiến kỹ Thần Đạo Quyền của riêng mình - Phiên Giang Đảo Hải, một cái tên thật chính xác, chắc hẳn sau này sẽ có nhiều chiêu thức khác xuất hiện đúng không?”  

 

Nói thầm xông, hắn hấc chân đi đến trước mặt Đoạn Can Hổ Khiếu.  

 

Đoạn Can Hổ Khiếu vô cùng sợ hãi, lúc này cơ thể của hắn ta đã bị lực lượng ngang ngược bá đạo kia phá hủy gần hết.  

 

Đối mặt với tử vong, Đoạn Can Hổ Khiếu hoảng sợ lên tiếng: “Dương Bách… Dương tiên sinh, đừng giết ta, ta là con thứ ba của tộc trưởng gia tộc Đoạn Càn, cha ta là Đoạn Can Hàn Sơn, ngươi không thể giết ta, ta có thể đưa tất cả tinh thể Thổ Mộc ở đây cho ngươi…”  

 

Đoạn Can Hổ Khiếu nói năng lộn xộn xin tha làm Dương Bách Xuyên càng thêm chán ghét, hắn giơ tay rồi nói: “Ta từng nói muốn nghiền xương ngươi thành tro, nói được làm được. Ngoài ra cha ngươi là cha của Thiên Vương thì cũng không cứu được ngươi, người hầu của Dương Bách Xuyên này không phải muốn giết thì giết, giờ thì ta sẽ tiễn ngươi lên đường.”  

 

Dứt lời, hắn tung ra một chưởng.  

 

“Không… Phụ thân ta… A ~”  

 

“Ầm!”  

eyJpdiI6IjNBYUlGZkF4NUh5MW9jczdYTCtxMUE9PSIsInZhbHVlIjoiU2lYMHJRd0FmU1JCU1o5UWt4VnRIdjVJSnFITmpmODFJYlpyWWdnOUk2XC9xZG1HaU5kdUdQTXlvckFnbmNBN00iLCJtYWMiOiJiNzllOTg5MDUyM2IzNTg2MjM1ZTQ5ZTI5YWQ1NDE4NGEyNWVlN2U4YzA0NTZkMDBlN2RhY2NkZGE3ZDQyOWVmIn0=
eyJpdiI6Im93bGhGYkMydEQzZTJ6UnJNbEthXC93PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkEzc1RZWVwvRHV6b1wvMjFUSGg0bHpiT0dKNHVGaTRWVW1HSWFXK1lpRkhRd3BMbkU4c1wvQjdrQ2lyVCtQaUg5bVwvZ0pHRkczTUtjaFhCbGVBeWhhSlRCaG1zRGxsa1ZYdnp6a2tTcmZoV3hpR3hHRmZseWFCMFNNTGRFeXI4Z3FmMVl6ZUJzOHliRkF2K1J2R1Zvb25EOXFKRW1rK2RwZFBXYmVMK1FXMjhLQ25yY1VTeHk4dHpRUWV0K2tOVExrU2R3cTFUYW1uV2ZOTGRzQmlvbzBNa3R3Rkd5bmRTNFpzaFZhbDlXWnlTOHVlVXNJUExudlZpMzhXa0NhWFwvVnBDYkFneSsrUW44K2VVV3V5WkQ3c2pzUTBVYnBCazJjbm83TXVFVkV1NUlZeFI5Z253cEdySllqbXpxRGwrM203RnZDU01PUG5tTHRBTG5OQ3BoXC9FRXJ3TmZ3QnNzVHM2ZEJnSGxFRHYxSVJvSHpBQWNhMkpveHlUbVJyY3J5SzNjakRVejBhM2RjcEZjM3V4N3FwdVpQSlV6TWc2KzZsN2kra0U4XC9jTU1MRzh3PSIsIm1hYyI6Ijk2NmEwNzhhYjRmYTEyMzM0NDNjMjBhZWYzNTNlOWFhYWY0MmMwZDA5MjJkN2I4YzFhYTUzMzQzZDg4YzdkNDEifQ==

“Lão Bảo, an giấc ngàn thu đi, ta đã báo thù cho ngươi…” Dương Bách Xuyên lẩm bẩm.

Ads
';
Advertisement