Cảm giác được người ngọc trong ngực run rẩy, Vân Phi Dương cười nói:
- Đừng sợ, ta cũng không ăn thịt muội.
Mục Oanh nắm chặt góc áo, thấp giọng nói:
- Ta nghe Lâm tỷ tỷ nói, đầu tiên của nữ nhân sẽ rất đau.
Vân Phi Dương im lặng.
Hai nữ nhân này quả thật là hảo tỷ muội không chuyện gì không nói.
"Xoát!"
Đột nhiên, Vân Phi Dương đè Mục Oanh ngã trên giường, đưa miệng đến lỗ tai nàng thấp giọng nói:
- Không có việc gì, ta sẽ rất ôn nhu.
Nói rồi.
Bá đạo hôn xuống, cùng lúc đó, gian phòng dâng lên lưu quang của trận pháp, sau cùng triệt để ngăn cách với ngoại giới.
"Ngô..."
Mục Oanh nhất thời lâm vào bị động.
Có lẽ do quá sợ hãi, hai tay nàng khẩn trương nắm lấy cánh tay Vân Phi Dương, móng tay đâm vào trong thịt.
Vân Phi Dương sụp đổ.
Đây mới là trò vui khởi động, nếu như súng thật đạn thật lên nòng, tay mình chắc bị nàng kéo một lớp da quá.
Không được.
Vân Phi Dương ngửa người nói:
- Oanh Oanh, chớ khẩn trương, buông lỏng tâm tình!
Mục Oanh cũng ý thức được mình ra sức quá lớn, vội vàng buông tay, tự trách.
- Vân đại ca, thật xin lỗi, muội…quá khẩn trương.
Vân Phi Dương đáp:
- Không có việc gì.
Nói rồi hôn tiếp.
Nhưng còn chưa chạm đến môi nàng, Mục Oanh đã hung ác bắt lấy cánh tay hắn.
"Tê!"
Vân Đại Tiện Thần đau hít một hơi lãnh khí.
"Xoát!"
Hắn chế trụ hai tay Mục Oanh, cúi đầu hôn.
Như thế thì an toàn.
Gian phòng tràn đầy mập mờ.
Mà dưới thế công bá đạo của Vân Phi Dương, gương mặt Mục Oanh ửng đỏ, hô hấp dồn dập, trong đôi mắt đẹp bộc lộ ra vẻ mê ly.
- Vân... Vân đại ca, muội... muội rất sợ...
- Đừng sợ, không có việc gì.
Vân Phi Dương chậm rãi để nàng thích ứng, sau đó mới thúc ngựa giơ roi lên chiến trường.
Cây roi vung lên, con ngựa hành động.
Hai tay Mục Oanh dán trên lưng hắn, chắc vì quá đau mà dùng lực cào lên, cào ra mười chỉ ấn đỏ tươi.
"Tê!"
Vân Phi Dương nhe răng toét miệng nói:
- Oanh Oanh, muội nhẹ chút, lưng ta sắp đổ máu rồi!
- Vân đại ca! Đau! Đau!
- Chịu đựng!
"Tê!"
Lưng Vân Đại Tiện Thần rất nhanh đã bị Mục Oanh cào nát.
Bên trong gian phòng nhộn nhạo xuân quang vô hạn.
Vân Phi Dương và Mục Oanh triền miên cùng một chỗ thể nghiệm sự việc tuyệt vời nhất thế gian.
Tiếng rên nhẹ ngẫu nhiên truyền ra.
Mục Oanh mặt đỏ tới mang tai che miệng, thẹn đến muốn chui đầu xuống đất.
Bất quá.
Cũng không có đáng sợ như Lâm tỷ tỷ nói nha.
Vân Phi Dương ôn nhu không chút nào đáng sợ, hiểu được vừa phải, hiểu được phải quan tâm nữ nhân dưới thân mình.
Nhưng lần đầu cùng Lâm Chỉ Khê lại bị tẩu hỏa nhập ma, mất đi lý tính, chỉ có vô tận đòi lấy, không có chút thương hương tiếc ngọc.
Nếu không.
Mục Oanh yếu đuối há có thể chịu nổi.
- Oanh Oanh.
Vân Phi Dương nói khẽ:
- Điều chỉnh tâm thần vận chuyển Nghịch Thiên Quyết.
Chính sự đã làm, chuyện quan trọng hơn cũng phải cần xử lý, nếu không thì không có ý nghĩa gì.
Mục Oanh không nói chuyện.
Nàng nỗ lực bình tĩnh tư duy, lặng yên đọc khẩu quyết Nghịch Thiên Quyết, cuối cùng vận chuyển đại tiểu chu thiên.
"Hưu!"
Qua trong giây lát, tâm thần Mục Oanh chấn động, trong thân thể bộc phát ra khí tức kỳ quái điên cuồng uẩn dục kinh mạch!
Đây là dấu hiệu Nghịch Thiên Quyết tấn thăng đến tầng mười hai cũng là cơ hội cải tạo kinh mạch và huyết dịch cho Mục Oanh.
Một khi đột phá, uẩn dục kết thúc.
Dù tiểu nha đầu hấp thu thiên địa thuộc tính hay tu luyện, tốc độ sẽ nhanh hơn trước rất nhiều!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất