- Hắn chết chắc!
- Một đao của Lão đại dù Luyện Tâm Kỳ tầng chín đón đỡ cũng phải trọng thương!
Mọi người cười rộ lên.
Bọn người Trương Lực Duẫn bình tĩnh.
Bọn họ tận mắt nhìn thấy Vân Phi Dương ngạnh kháng công kích của Bích Ngọc Thiềm Thừ, đao pháp của Tôn Hữu Ưng mặc dù mãnh liệt nhưng có thể qua Tinh Thú à?
"Oanh!"
Vào lúc này, tầng sóng thứ nhất ẩn chứa ba ngàn đánh vào người Vân Phi Dương.
"Oanh!"
Tầng hai Điệp Lãng theo sát phía sau, bởi vì cường độ đạt tới bốn ngàn trọng, khiến cho cây cỏ bốn phía bị chém vỡ!
"Ha ha ha!"
Thợ săn Ngốc Ưng Đoàn cười ha hả.
Tiểu tử kia khẳng định bị chém thành thịt nát!
Nhưng.
Định nhãn nhìn lại, nụ cười trên mặt họ đột nhiên ngưng kết.
Vân Phi Dương đứng yên tại chỗ, bốn phía trên mặt đất phủ đầy ánh đao lại không lui lại một bước!
- Làm sao có thể?
Tôn Hữu Ưng trừng to hai mắt.
Một đao của hắn được tụ lực mà phát, chính là trạng thái đỉnh cao nhất, đừng nói Tố Thể Kỳ tầng năm, coi như Luyện Tâm Kỳ tầng chín thì hắn cũng có tự tin chém giết!
- Không có khả năng!
Tôn Hữu Ưng không thể tiếp nhận sự thật này.
Thợ săn nào đó đang chấn kinh hoảng sợ hô:
- Chẳng lẽ thân thể tên này đã đạt tới Thánh Thể?
Thánh Thể?
Bọn họ đoán sai.
Cường độ nhục thân của Vân Phi Dương dù đến gần vô hạn Thánh Thể, nhưng vẫn còn cấp bậc Linh thể, chống được đao pháp bảy ngàn trọng đều nhờ Thái Hư Bạch Kim chiến giáp.
Tôn Hữu Ưng đương nhiên sẽ không nghĩ đến.
Hắn thất kinh nói:
- Kẻ này tuổi còn trẻ vậy mà có thể luyện thân thể đến Thánh Thể, nhất định là đệ tử của một đại tông môn nào đó!
Cuối cùng.
Tôn Hữu Ưng cảnh giác hỏi:
- Ngươi là ai?
Vân Phi Dương vỗ bụi đất trên thân, lạnh lùng nói:
- Ta là ai không quan trọng, bởi vì các ngươi sẽ chết.
- Chúng ta lập tức sẽ chết?
Tôn Hữu Ưng cười lạnh không thôi.
- Tiểu tử.
Hắn thản nhiên nói:
- Thân thể ngươi rất mạnh, ta khó thương tổn ngươi, nhưng muốn giết chúng ta, có phải ngươi quá ảo tưởng về mình?
Phòng ngự mạnh đạt tới Thánh Thể thì như thế nào?
Không có lực chiến đấu cường đại, chỉ là bia ngắm để bị đánh!
- Ta từ trước tới giờ đều không mạnh miệng.
Vân Phi Dương ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng mở tay, chỉ thấy Bích Ngọc Thiềm Thừ kiểu mini nhảy ra từ trong lòng bàn tay hắn.
"Ách?"
Bọn người Tôn Hữu Ưng mờ mịt.
Tự dưng lấy ra một con cóc nhỏ là có ý gì? Chẳng lẽ, hắn cho rằng có thể dựa vào đồ chơi này giết mình?
Buồn cười!
Nhìn Bích Ngọc Thiềm Thừ, Trương Lực Duẫn lẩm bẩm:
- Bộ dáng của con cóc rất giống với Bích Ngọc Thiềm Thừ trong sơn động.
- Đúng vậy.
Bốn huynh đệ của hắn cũng thấy thế.
Đương nhiên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất