Ba phút sau, thang máy dừng lại ở tầng 18. Bạch Vũ đi theo Hàn Quốc Hoa và những người khác ra ngoài, đột nhiên cảm thấy một luồng nguy hiểm đang ập đến. 

Nhưng khi anh nhìn khắp hành lang thì lại phát hiện không có ai, chỉ có một hàng tượng người ở hai bên. 

Ánh mắt của anh hướng về phía Quan Công ở cuối hành lang. 

Đó là một bức tượng tỉ lệ 1:1, mặt đầy sát khí, tay cầm đại đao, trông cực kỳ uy nghiêm. 

Nhìn thấy bước chân chậm chạp của Bạch Vũ, Hàn Quốc Hoa tò mò hỏi: “Cậu Bạch, sao vậy?” 

Bạch Vũ từ từ thu hồi ánh mắt, cười nói: “Không có gì, chỉ là giống như nhà quê lên thành phố thôi” 

Thấy vậy, Lý Huệ Văn hừ lạnh một tiếng: “Đồ nhà quê. 

“Ha ha ha, cậu Bạch nói đùa thôi” 

Hàn Quốc Hoa cười lớn: “Với trình độ của cậu mà còn bị những thứ này làm cho kinh ngạc sao?” 

Sau đó, ông ta hơi quay đầu lại, dẫn theo đám người Bạch Vũ đi vào phòng khách ở cuối. 

Cửa mở ra, Bạch Vũ đột nhiên cảm thấy ánh sáng chói lóa, tầm nhìn cũng trở nên rộng hơn, chỉ thấy trong sảnh có khoảng mười mấy người, có nam có nữ, ăn mặc sặc sỡ. 

Nhưng điều thu hút sự chú ý nhất chính là người phụ nữ ngồi ở giữa họ. 

Cô ta mặc một bộ đồ da màu đen, tóc ngắn rối bù, một vài lọn tóc nhuộm màu rượu đỏ, trên gương mặt trắng trẻo có một hình xăm rắn đen. 

Đôi mắt của cô ta hẹp dài, lông mi rất dài, dường như luôn quen nheo mắt, khiến cho đôi mắt của cô ta trông rất nguy hiểm. 

“Chào buổi tối, ông Hàn” 

Nhìn thấy Hàn Quốc Hoa, Bạch Vũ và những người khác bước vào, người phụ nữ mặc đồ đen lập tức đứng dậy, mỉm cười: “Lâu rồi không gặp.” 

Cô ta cười tươi tắn nhưng Bạch Vũ lại cảm thấy lạnh sống lưng. 

Hàn Quốc Hoa nhìn thấy Hắc Xà, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo: “Hắc Xà? Là cô. Tôi còn tưởng ai lại dám cướp hàng hóa của tôi mà còn dám đến Trung Hải đàm phán.” “Thì ra là cô, mỹ nhân xà. 

Ông ta kéo một chiếc ghế ngồi xuống: “Nhưng dù cô là rắn hay rồng, đêm nay cô phải cho tôi một lời giải thích. 

“À đúng rồi, Kyaw Win đâu rồi?” 

Hàn Khê và vệ sĩ của nhà họ Hàn nghe vậy liền căng thẳng. 

“Ông Hàn, người ngay thẳng không nói chuyện vòng vo. 

Hắc Xà mỉm cười quyến rũ: 

“Tôi đã cướp chiếc thuyền chở nguyên thạch của ông. Kyaw Win, người giúp ông vận chuyển hàng hóa đã chết đuối dưới sông, tôi đã thu nạp năm mươi người dưới quyền chỉ huy của anh ta.” 

“Bây giờ tôi đã hoàn toàn kiểm soát được 10 km cuối cùng trong hành trình dài 50 km từ nước Thúy đến biên giới. 

“Tôi sẽ là một trong những đối tác của tập đoàn Thiên Bảo trong tương lai.” 

“Để thể hiện sự tôn trọng và thiện chí của tôi với ông Hàn, tôi không chỉ hai tay trả lại hàng mà còn giảm một nửa phí vận chuyển. 

“Như vậy, giá thành nguyên thạch của ông Hàn lại có thể giảm thêm mười phần trăm” 

Cô ta bước lên trước và cung kính nói: “Chúc mừng ông Hàn. 

Bạch Vũ liếc nhìn người phụ nữ này, có thể thấy được, bên dưới vẻ cung kính của cô ta chứa đầy sự độc ác như rắn độc. 

Lý Huệ Văn thì lại cảm thấy lòng nhẹ nhõm, cử chỉ thiện chí của Hắc Xà khiến cô ta cảm thấy đối phương chỉ là nhân vật nhỏ thôi. 

“Chết rồi sao?" 

Hàn Quốc Hoa không vui, ngược lại còn cười lạnh: “Kyaw Win tuổi trẻ lực lưỡng, thậm chí còn có thể bơi qua sông Me, làm sao tôi có thể tin được cậu ta lại chết đuối chứ?” “Cậu ta là bị cô giết chết?” 

Lời này vừa thốt ra, Hàn Khê và những người khác càng thêm cảnh giác. 

Đối mặt với câu hỏi của Hàn Quốc Hoa, Hắc Xà cười nhạt: "Ông Hàn, người chết là không có giá trị thảo luận. 

“Giết người của tôi, kiểm soát một nửa kênh vận chuyển của tôi, cô muốn làm gì?" 

Hàn Quốc Hoa đi thẳng vào vấn đề: “Trả thù? Hay là tống tiền?” 

Bạch Vũ nhìn quanh, phát hiện bên cạnh Hắc Xà có hơn hai mươi người, tất cả đều có làn da ngăm đen, không cao nhưng cực kỳ tinh nhuệ. 

“Ông Hàn, trên đời không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. 

Hắc Xà vẫn giữ thái độ lịch sự: “Tôi tin mình có thể mang lại lợi ích cho tập đoàn Thiên Bảo. 

Cô ta ra hiệu, một vài người dưới tay lập tức từ phía sau mang ra bốn chiếc hộp, mở bốn chiếc hộp và đặt chúng lên bàn. 

Một khối ngọc thạch, một bức tượng Phật bằng vàng, một cây nhân sâm và một cây trường thương. 

Bạch Vũ nhìn thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc, tất cả đều là hàng cao cấp, tổng giá trị có lẽ phải hơn ba nghìn tỷ, người phụ nữ này thật sự rất hào phóng. 

Nhưng trong lúc anh kinh ngạc, anh cũng nhận ra sự giễu cợt trong ánh mắt của Hắc Xà, ngay lập tức nhận ra những thứ này không đơn giản. 

“Ngọc đế vương? Phật vàng nhà Đường? Nhân sâm ngàn năm? Thương Bá Vương?” 

Mí mắt của Hàn Quốc Hoa cũng giật giật: “Đúng là tiêu tốn không ít. 

Ông ta không chỉ là một ông trùm đồ cổ, mà còn là một chuyên gia về giám định đồ cổ, chỉ cần liếc mắt một cái là biết những thứ này là đồ thật. 

Và tất cả chúng đều có giá trị không nhỏ. 

Hắc Xà cung kính nói: “Chỉ cần ông Hàn thích thì tốn bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề” 

Lý Huệ Văn càng thêm khinh bỉ Hắc Xà kia, cô ta còn tưởng rằng Hắc Xà cướp hàng hóa kia rất lợi hại, nhưng cuối cùng không những trả lại đồ mà còn tặng quà xin lỗi, hèn mọn như chó vậy. 

Có vẻ như đêm nay không có rủi ro gì cả. 

“Đừng nói nhảm nữa, nói cho tôi biết mục đích của cô đi. 

Hàn Quốc Hoa xua tay nói: “Đừng nói linh tinh về việc giao hảo nữa. 

“Ông Hàn thật quả quyết” 

Hắc Xà mỉm cười ngọt ngào, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ: “Ông Giang muốn lá rụng về cội, hy vọng ông Hàn có thể nương tay cho. 

“Giang Hóa Long?” 

Cảm xúc của Hàn Quốc Hoa không thay đổi nhiều: “Tôi từng nghĩ rằng việc anh em họ Hùng tấn công cháu gái tôi chỉ là một tai nạn.” “Không nghĩ tới thật đúng là Giang Hóa Long giở trò sau lưng” 

“Ông ta ở bên ngoài sống tốt như vậy, tại sao lại muốn gây chuyện nữa chứ?” 

Hàn Quốc Hoa thở dài: “Mọi người nước sông không phạm nước giếng không tốt sao?” 

“Ông Giang nói nhà ông ta ở Trung Hải, khi về già, ông ta luôn nhớ cây hoa hòe trước cửa nhà và giếng nước ở từ đường” 

Hắc Xà lịch sự nói: "Hơn nữa, ông ta đã ngã xuống ở Trung Hải, nếu không trở về, đứng thẳng người thì chỉ sợ cả đời đều sẽ cảm thấy hối hận đến chết. 

“Về cuộc tấn công nhắm vào Tống Quế Khanh, đó chỉ là một thời bốc đồng, sẽ không bao giờ xảy ra nữa. 

Cô ta đã cam kết: “Hy vọng ông Hàn cho một cơ hội. 

Bạch Vũ thầm cười trong lòng, người phụ nữ này chắc còn không biết Bạch Xà tấn công Hoàng Kha thất bại, nếu không cô ta sẽ không mở to mắt nói dối. 

“Coi tôi là ông già ngốc à?” 

Hàn Quốc Hoa cười lạnh: "Tôi còn không rõ Giang Hóa Long là người như thế nào à? Nếu ông ta thật sự có chút tình cảm thì ngay từ đầu đã không làm nhiều chuyện xấu như vậy.” 

“Ông Hàn, con người ai cũng sẽ thay đổi. 

Hắc Xà giả vờ chân thành: “Hơn nữa, hiện tại ông Giang mắc bệnh nặng, đã không còn chí lớn, thật sự chỉ muốn sống phần đời còn lại ở Trung Hải.” 

Lý Huệ Văn bĩu môi, đúng là một đám phế vật, muốn quay về thì quay về đi, cầu xin giúp đỡ làm gì? 

“Giang Hóa Long là một con chó điên” 

Hàn Quốc Hoa khinh thường: “Nếu không cho ông ta cơ hội, ông ta sẽ chỉ biết ngoan ngoãn cụp đuôi. Nhưng nếu cho ông ta cơ hội thì ông ta sẽ cắn chết người.” “Hơn nữa, cho dù tôi có nương tay thì ông ta cũng không thể trở về Trung Hải được. 

“Đỗ Trường Giang và ông Tiền sẽ không cho phép ông ta xuất hiện 

Ông ta tự đưa ra quyết định: “Cô nên khuyên ông ta từ bỏ và tận hưởng tuổi già ở nước ngoài đi 

Hắc Xà bất lực mỉm cười: “Ông Hàn... 

“Đừng nói nữa, những lời nên nói tôi đã nói hết rồi” 

Hàn Quốc Hoa ngắt lời Hắc Xà: “Kyaw Win đã chết, ba ngày sau, tôi sẽ cho Cáp Xích tiếp quản dòng sông đó, bao gồm cả hàng hóa đã mất của nhà họ Hàn 

“Cô có ba ngày để rời khỏi đó. Nếu trong thời gian đó mà cô vẫn chưa rời đi thì tôi sẽ giết các người” 

Ông ta đưa ra tối hậu thư: “Đừng coi lời tôi nói là trò đùa. Cô nên biết tôi và Saiba thân thiết đến mức nào.” 

Sắc mặt của Hắc Xà hơi thay đổi, trong mắt tràn đầy tức giận, nhưng vẫn cung kính nói: “Đã hiểu” 

“Hiểu thì tốt” 

Hàn Quốc Hoa chắp tay sau lưng nói: “Còn nữa, trước khi trời sáng phải rời khỏi Trung Hải, nếu không sẽ mãi mãi không rời đi được nữa. 

“Nhất định sẽ làm theo lời ông Hàn. 

Mí mắt của Hắc Xà giật giật, nắm chặt tay, cuối cùng cúi đầu mỉm cười nói: 

“Ông Hàn, mặc dù cuộc đàm phán tối nay đã thất bại, nhưng xin ông hãy nhận bốn món quà này. 

“Ông Giang nói với tôi rằng những thứ này đối với ông ta không có ý nghĩa gì, nhưng trong tay ông Hàn thì lại là bảo vật vô giá” 

“Hơn nữa về việc Kyaw Win, tôi thật sự xin lỗi. Đây cũng xem như một khoản bồi thường nhỏ” 

Cô ta cầu xin Hàn Quốc Hoa nhận bốn món quà này. 

Cùng lúc đó, khóe mắt cô ta liếc nhìn Bạch Vũ, tên này không biết từ lúc nào đã đi đến đây, đang dùng tay chạm vào từng món bảo vật. 

Hàn Quốc Hoa tỏ vẻ do dự, không vội vàng bỏ đi như vừa rồi mà nhìn thẳng vào bốn món bảo vật. 

Đối với ông ta, ba nghìn tỷ hay ba mươi tỷ chỉ là số tiền nhỏ, nhưng bốn món bảo vật kia lại quá hấp dẫn, đánh trúng vào điểm yếu của ông ta. “Được, thứ này xem như bồi thường cho chuyện của Kyaw Win 

Hàn Quốc Hoa cuối cùng cũng đưa ra quyết định: “Hàn Khê, nhận quà đi, sau đó gửi ba nghìn tỷ cho gia đình của Kyaw Win 

Hàn Khê gật đầu: “Dạ.” 

eyJpdiI6ImErRkRzMDh4a05qWDNvd0Y1ckxvNkE9PSIsInZhbHVlIjoieGVqNDRqcEVRRXBOWlRTVTNQNXF2MTZ3VFZFa2ExK3NLOWpQeDJwbFNsQXNESlNrU2RxdkpZeU9jNkxnbEtLN3JBNm9yaGZYdFFKMzMxcGZMb2dKaU5MYW03TTFVMFJEMUNQVzhnd3lkejdQWnpQSEswb2d6U1BPcWxPQmdjTkciLCJtYWMiOiI2NTMyZDE3MTQ4MTRmMGEzNDgxNGQ3NDVlOTkyMGE1ZDdjYzA1ZDdkOWRhYzY4OWUwOWEzNDg2NmEzM2YzNWM5In0=
eyJpdiI6ImFIaXdhWUx4WkE5YXlaYkNoMk5VYkE9PSIsInZhbHVlIjoiRjRRd1VpUXVkeVA5MkdOWmhuQkdcL1hKb0p6TmVqTTlkREZmaHBcL3U1QUI4ZXU0K3Jkb2IzUWNRQ0RTbTVOVXVHbkYxdHRQYVRNQnB0Q0hBa0c1ZlBWb283MnI2Z1A5Y1JLamp4cnpEeEhRTHloeUNGVlJCOVZRZDFKYmQ4VXJPUHdOMzJzem40aDkwcUp4aldQUkZkMnc4R3krNko0M1hwMkhEa3VQMm1Kb3lkYnlkYzZDZDNKY21vSkVITU4yTEhiQ0hSTVVyb1ZRSlR3OVJPNmVKSFVwbkx3NmwyYmlJTXltQ3dtVTJENGFXb3YwcDRGVXJTdnlwRjBiRnRkdGRDXC9QXC9SeTN4MlJMaTJycElDVFZtcjBHT1JFOVpFRlNndjlUdU1PTllRVjBRcHBNdnA0ZFc2Uk80TWE5U0c0c01OIiwibWFjIjoiMjg1MzIwN2RmNTgxNWZmMTAyMmE2NTE0YjFhZTYxMjc4MGYyNGQ4OGRmNTBiOTkzMTQzZmJkZjEwODFhNTBiYSJ9

“Món quà này không thể nhận được.”

Ads
';
Advertisement