“Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Bạch Vũ cười chế giễu nhưng không để tâm, chỉ gọi món xong rồi ung dung trò chuyện với Lưu Phú Quý.
"Ram!"
Ngay lúc cuộc trò chuyện đang diễn ra, cửa kính lại mở ra, một nhóm nam nữ dáng vẻ ngông nghênh, cử chỉ ngạo mạn bước vào.
Thấy có không ít người quay sang nhìn, bọn họ càng vênh mặt ưỡn ngực, ra vẻ đắc ý.
Dẫn đầu là một người đàn ông trạc ba mươi tuổi, ngoại hình thực sự có thể gọi là xinh đẹp.
Đúng vậy, là xinh đẹp, chứ không phải đẹp trai.
Anh ta có gương mặt trái xoan, môi đỏ răng trắng, ngũ quan tinh xảo, tướng mạo mang nét tà mị.
Nếu để tóc dài rồi trang điểm nhẹ, e rằng còn xinh đẹp hơn nhiều phụ nữ.
Chỉ có điều, trên gương mặt đẹp đẽ ấy lại tràn đầy vẻ bất cần đời, cặp mắt dài hẹp lóe lên ánh nhìn yêu dị.
Thanh niên xinh đẹp kia vung tay một cách điệu đà, đám người xung quanh lập tức vây quanh anh ta, cùng tiến về một chiếc bàn lớn.
Lưu Phú Quý khẽ giật mí mắt, ghé giọng nói với Bạch Vũ:
"Anh Vũ, đó chính là Trần Lệ Dương, người thừa kế của Ngân hàng Bao Hải, đồng thời là chủ tịch Tập đoàn Dược phẩm Bá Vương.
Bạch Vũ ngước mắt nhìn lướt qua, không ngờ lại tình cờ gặp kẻ từng khiến Thẩm Đào đau đầu.
Lúc này, mấy nhân viên phục vụ đang khúm núm cất tiếng chào: "Chào cậu Trần!"
Trần Lệ Dương không thèm liếc mắt nhìn bọn họ, bước đi đầy khí thế. Chỉ có điều, đi được nửa chừng, anh ta bỗng dừng lại, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc hướng về phía Hoàng Duy Hiệu.
"Đây chẳng phải là Tiểu Hiệu sao? Nghe nói cậu mắc bệnh, sao còn chưa chết vậy?"
"Thấy anh Dương mà không mở mồm chào hỏi một tiếng à?"
Anh ta dẫn theo người bước thẳng đến trước mặt Hoàng Duy Hiệu: "Có phải rất không muốn gặp tôi không?"
"Không phải, không phải đâu."
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Bạch Vũ, Hoàng Duy Hiệu, kẻ lúc nào cũng kiêu ngạo hống hách, giờ đây lại cúi đầu khom lưng như một con cừu non
"Là do tôi không thấy, xin lỗi anh Dương."
Hoàng Duy Hiệu cười tươi hết mức có thể, nhưng dù che giấu cảm xúc thế nào, ai cũng nhìn ra được sự miễn cưỡng trong lòng anh ta.
"Chậc chậc, không thấy à? Mắt cậu mù rồi hả? Mặt mày ủ rũ thế kia, không cười một cái được à?"
Trần Lệ Dương cười mà như không, đưa tay bóp mặt Hoàng Duy Hiệu, tùy ý nắn bóp như thể đang đùa giỡn với một món đồ chơi:
"Nào, cười một cái đi."
Hoàng Duy Hiệu, người ngày xưa vốn kiêu ngạo nhờ tiền tài, lúc này không né tránh cũng không phản kháng, ngoan ngoãn chịu trận, thậm chí còn cố gượng ra một nụ cười méo
mó.
Sự kiêu hãnh ngày nào của Hoàng Duy Hiệu đã tan biến, trông anh ta chẳng khác nào một đứa trẻ yếu đuối, đáng thương và bất lực.
Nhà họ Hoàng dù có tài sản lên đến hàng trăm nghìn tỷ, so với đám bạn học cũng xem như có tiếng tăm, nhưng so với Trần Lệ Dương thì vẫn còn cách biệt một trời một vực. "Cười xấu quá đấy."
Trần Lệ Dương lại vỗ lên má Hoàng Duy Hiệu: "Có phải cậu rất không muốn thấy tôi không?"
"Không, không phải, tôi vô cùng hoan nghênh cậu Trần mà"
Hoàng Duy Hiệu lộ vẻ lúng túng, xen lẫn chút sợ hãi, rụt rè nói: "Chỉ là nhất thời kích động thôi.."
"Kích động là tốt."
Trần Lệ Dương nghe vậy liền cười lớn một cách ngông cuồng, dáng vẻ sợ sệt lo âu của Hoàng Duy Hiệu khiến anh ta cực kỳ thỏa mãn hư vinh.
Ngay sau đó, ánh mắt anh ta sáng lên, chăm chú nhìn về phía Viên Tiểu Nhu và Dương Kha Nguyệt, hai cô gái có ngoại hình bắt mắt.
"Hai người này là bạn cậu à?"
Hoàng Duy Hiệu giật mình, chỉ vào Viên Tiểu Nhu rồi lên tiếng: "Đây là bạn gái tôi, Viên Tiểu Nhu. Còn đây là Dương Kha Nguyệt, bạn học của tôi."
Viên Tiểu Nhu và Dương Kha Nguyệt cũng không mất bình tĩnh, nở nụ cười ngọt ngào chào hỏi: "Chào cậu Trần."
"Được đó, được đó, đều là người đẹp"
Trần Lệ Dương đưa tay khoác lên vai Viên Tiểu Như:
"Cô Viên, tôi có mang theo một chai Lafite năm 82, hay là cùng tôi vào phòng riêng thưởng thức cho trọn vẹn?" "Tôi nói trước, tôi ghét nhất là bị người khác làm mất mặt. Nếu cô em không nể tình, tôi sẽ rất giận đấy"
Một tay khác của anh ta trực tiếp đặt lên đùi Viên Tiểu Nhu.
"Người ta không biết uống rượu lắm đâu, nhiều nhất chỉ uống được hai ly thôi...
Viên Tiểu Nhu khẽ hờn dỗi, vừa như từ chối lại vừa như mời gọi, khiến Trần Lê Dương cười càng rạng rỡ.
"Anh Dương, cô ấy là bạn gái tôi mà"
Hoàng Duy Hiệu vội vàng gạt tay Trần Lệ Dương ra: "Nể mặt tôi chút...
"Bốp!"
Trần Lệ Dương thẳng tay tát một cái, khiến Hoàng Duy Hiệu rên lên một tiếng, lảo đảo lùi lại, khóe miệng rỉ máu. "Nể mặt cậu? Cậu có tư cách gì để tôi phải nể mặt?"
Trần Lệ Dương lạnh lùng nheo mắt: "Cậu có mặt mũi trước mặt tôi từ khi nào thế?"
Hoàng Duy Hiệu ôm lấy má, vội vàng kêu lên: "Anh Dương, cô ấy là bạn gái tôi.."
"Cho dù có là vợ cậu, ông đây thích thì vẫn cứ lấy!"
Trần Lệ Dương thản nhiên đẩy Hoàng Duy Hiệu sang một bên, không chút kiêng dè mà ôm lấy eo Viên Tiểu Nhu, cười tươi:
"Cô Viên, tôi trịnh trọng mời cô tham gia tiệc rượu của chúng tôi."
Viên Tiểu Nhu không hề né tránh Trần Lê Dương, ngược lại còn khế nghiêng người, mỉm cười nói: "Cậu Trần đã nhiệt tình như vậy, nếu tôi không nể mặt thì chẳng phải quá không biết điều sao?"
Cô ta không rõ thân phận của Trần Lệ Dương, nhưng nhìn Hoàng Duy Hiệu sợ hãi đến mức co rúm người lại như một con chuột, chắc chắn địa vị của anh ta cao hơn nhà họ Hoàng mấy bậc.
Hoàng Duy Hiệu lo lắng kêu lên: "Viên Tiểu Nhu, cũng trễ rồi, để anh đưa em về!"
"Mới hơn tám giờ, còn sớm mà"
Viên Tiểu Nhu dứt khoát từ chối đề nghị của Hoàng Duy Hiệu:
"Em uống với cậu Trần mấy ly rồi sẽ tự về. Anh không có việc gì thì cứ đi trước đi"
Mặt Hoàng Duy Hiệu biến sắc: "Viên Tiểu Nhu, em không thể đi được!"
"Duy Hiệu, thêm bạn thêm cơ hội thôi mà"
Viên Tiểu Nhu thản nhiên nói: "Em chỉ uống với cậu Trần vài ly thôi, có gì to tát đâu. Anh về nghỉ ngơi đi, mai em đến tìm anh sau"
"Đúng đó."
Dương Kha Nguyệt cũng lên tiếng phụ họa: "Chỉ là uống vài ly thôi, chuyện bình thường ở giới trẻ ấy mà, Duy Hiệu, anh đừng có nhỏ nhen quá.
"Với cả, cậu Trần là bạn tốt của anh mà, chẳng lẽ anh còn không tin anh ấy sao? Anh lo anh ấy sẽ làm gì Tiểu Nhu à?"
Cô ta không ngừng ra sức làm mối: "Yên tâm đi, tôi sẽ trông chừng, đảm bảo Viên Tiểu Nhu được an toàn, vậy anh yên tâm rồi chứ?"
Hoàng Duy Hiệu tức đến mức suýt phun máu, nghẹn lời không nói được gì.
"Thông minh, thông minh, tôi thích nhất là phụ nữ thông minh"
Trần Lệ Dương cười lớn, đưa tay xoa nắn Dương Kha Nguyệt: "Người đẹp, cô cũng đi cùng đi."
Đôi mắt Dương Kha Nguyệt sáng rỡ: "Cảm ơn cậu Trần, được uống rượu với anh là vinh hạnh lớn nhất của tôi"
Trần Lệ Dương ôm cả Viên Tiểu Nhu và Dương Kha Nguyệt vào lòng, còn hôn mạnh lên mặt hai người:
"Nếu tối nay khiến tôi vui vẻ, chiếc Ferrari ngoài kia sẽ là của các cô."
"Còn nữa, ngày mai đến làm việc ở Tập đoàn Dược phẩm Bá Vương, tôi sẽ để các cô làm thư ký riêng của tôi, lương tháng bẩy trăm triệu." Nghe vậy, Viên Tiểu Nhu và Dương Kha Nguyệt càng phô bày vẻ xinh đẹp quyến rũ, nũng nịu nói: "Chúng em nghe theo cậu Trần hết"
Tập đoàn Dược phẩm Bá Vương có giá trị gấp mười mấy lần tài sản của Hoàng Duy Hiệu.
Trần Lệ Dương nhìn Hoàng Duy Hiệu: "Tiểu Hiệu, cậu về trước đi, lát nữa tôi sẽ đưa Viên Tiểu Nhu về"
"Quá đáng lắm rồi!"
Mắt Hoàng Duy Hiệu đỏ ngầu, vơ lấy chiếc ghế rồi lao thẳng tới.
"Bốp!"
Ánh mắt Trần Lệ Dương chợt lạnh đi, thân hình lướt tới như chớp, tung một cú đá khiến Hoàng Duy Hiệu văng ra xa.
Cú đá này, dù là tốc độ hay sức mạnh, đều vượt xa sức tưởng tượng của người thường.
Ánh mắt Viên Tiểu Nhu và Dương Kha Nguyệt càng thêm cháy bỏng.
Bạch Vũ cũng hơi sững sờ, có hơi bất ngờ trước thực lực của Trần Lệ Dương. Ban đầu anh tưởng anh ta chỉ là một tên công tử ăn chơi, không ngờ lại là một cao thủ.
Không cần Trần Lệ Dương ra lệnh, mấy tên đồng bọn đã xông lên, đấm đá túi bụi vào Hoàng Duy Hiệu.
Hoàng Duy Hiệu kêu la thảm thiết, chẳng mấy chốc đã đầu rơi máu chảy.
"Đúng là sống không biết điều."
Trần Lệ Dương phủi quần áo, ôm lấy Viên Tiểu Nhu và Dương Kha Nguyệt rời đi.
"Viên Tiểu Nhu, các người thật khốn nạn.."
Hoàng Duy Hiệu cố gắng bò dậy, nhưng nhanh chóng bị đá ngã xuống lần nữa. Cánh tay vừa được nẹp lại, thoáng chốc lại gãy lìa.
Hoàng Duy Hiệu hét thảm một tiếng, lăn lộn mấy vòng, vừa vặn rơi ngay dưới chân Bạch Vũ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất