Một viên đá đoạt mạng. 

Bạch Vũ bước đến trước mặt người phụ nữ mắt phượng, cô ta vẫn chưa tắt thở, trừng mắt nhìn Bạch Vũ chằm chằm: "Rốt cuộc anh là ai..." 

Dù có chết, cô ta cũng không ngờ Bạch Vũ lại mạnh đến mức này. 

Bạch Vũ nhặt con dao của cô ta lên, giọng điềm nhiên: "Còn lời trăn trối nào không?" 

Người phụ nữ mắt phượng phun ra máu, gục xuống chết. 

Đôi mắt vẫn trừng lớn, không thể nào nhắm lại. 

Cô ta vừa chết, một con trùng màu đen từ trong mũi bò ra. Bạch Vũ nhanh tay vung dao, chém nó làm đôi. 

"Thằng ranh, mày dám giết Bạch Xà? Mày dám đối đầu với hội Hoa Sơn?" 

Ở phía không xa, ba kẻ địch trừng mắt nhìn Bạch Vũ, vẻ mặt dữ tợn vô cùng. 

"Hội Hoa Sơn bọn tao nhất định sẽ... 

Lời còn chưa dứt, Bạch Vũ khẽ lật hai tay, con dao găm lập tức gãy thành ba đoạn. 

Giây tiếp theo, từng mảnh dao "vút" một tiếng lao vút đi. 

Ba kẻ địch theo phản xạ giơ tay cản lại, nhưng vẫn chậm một nhịp. Chúng trơ mắt nhìn lưỡi dao cắm thẳng vào cổ họng. 

Máu tươi lênh láng khắp mặt đất. 

Bạch Vũ chẳng buồn liếc nhìn bọn chúng, chỉ lặng lẽ bước đến bên Hoàng Kha để tiến hành cứu chữa. 

Hoàng Kha nằm trên mặt đất, khuôn mặt đầy vẻ sững sờ, dường như không thể tin vào những gì mình vừa chứng kiến. 

Dù biết Bạch Vũ có thể lấy một chọi trăm, nhưng ông ta vẫn không ngờ rằng anh có thể giết Bạch Xà lại dễ dàng như ăn kẹo vậy. 

Ai cũng biết Bạch Xà chính là một trong ba đóa hoa do Quá Giang Long bồi dưỡng, đồng thời cũng là một sát thủ hạng nhất. 

Bạch Vũ không bận tâm đến suy nghĩ của Hoàng Kha, chỉ lặng lẽ rút mũi tên độc trên người ông ta, sau đó lấy ngân châm ra châm cứu vài huyệt đạo. 

Một dòng máu đen chảy ra. 

Sau đó, Bạch Vũ nắn chỉnh cánh tay trật khớp của Hoàng Kha về đúng vị trí, sau đó thản nhiên vỗ vai ông ta. 

"Cầm máu rồi đó, độc tố cũng được ép ra rồi. Lát nữa tôi sẽ đưa ông một đơn thuốc, về nhà điều dưỡng vài ngày là ổn thôi." 

Gì cơ? 

Hoàng Kha nhất thời ngây ra, không thể tin nổi, cầm máu rồi? Độc tố cũng bị ép ra rồi? 

Sao có thể chứ? 

Với kinh nghiệm lăn lộn giang hồ bao năm, Hoàng Kha hiểu rõ vết thương của mình ít nhất phải mất ba đến năm tháng mới hồi phục. 

Thế nhưng, khi tận mắt chứng kiến miệng vết thương từ từ khép lại, cánh tay trúng tên dần dần cử động được, ông ta mới biết lời Bạch Vũ nói là thật. 

Ông ta sững sờ. 

Kỹ năng này hoàn toàn không phải thứ con người có thể sở hữu! 

So với việc Bạch Vũ phá giải sát đao hay chữa bệnh cho Chương Đại Cường, thì điều này còn đáng kinh ngạc gấp mười lần. 

Bạch Vũ đâu chỉ là thần y, anh phải là thần tiên mới đúng. 

Ánh mắt Hoàng Kha lóe lên tia sáng. Trước đây, ông ta chỉ đơn thuần kính sợ Bạch Vũ, nhưng giờ đây lại muốn chân thành kết bạn với anh. 

Không chỉ vì Bạch Vũ đã cứu mạng mình, mà còn bởi anh tinh thông cả y thuật lẫn võ công. Hoàng Kha có thể thấy rõ giá trị của Bạch Vũ trong tương lai. Ông ta gắng gượng ngồi dậy: "Người anh em, không cần nhiều lời. Sau này nếu có chuyện gì cần đến tôi, cứ việc lên tiếng. 

"Khách sáo rồi." 

Bạch Vũ thản nhiên nói: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi. Phải rồi, ông muốn gọi người đến đón hay đi cùng tôi?" 

"Tôi đi cùng cậu! Tôi đi cùng cậu!" 

Hoàng Kha đưa mắt nhìn quanh: "Đây chính là nơi hung hiểm bậc nhất Trung Hải, núi Vân Đỉnh đấy" 

Nếu không phải đường cùng, có đánh chết ông ta cũng không dám đặt chân đến đây. 

Bạch Vũ thoáng tò mò: "Nơi hung hiểm bậc nhất?" 

"Núi Vân Đỉnh là một vùng đất không lành" 

"Phía tây của núi Vân Đỉnh lại càng hung hiểm hơn. Khi nhà họ Lam khởi công xây dựng ba mươi sáu căn biệt thự tại đây, đến lúc rao bán thì phát hiện trong tầng hầm có giấu thi thể." 

"Ba mươi sáu căn biệt thự, ở mỗi tầng hầm đều đào lên một cỗ quan tài, bên trong là thi thể nữ mặc đồ đỏ.." 

Hoàng Kha hạ giọng nói với Bạch Vũ, sau đó rùng mình một cái: "Người anh em, mau đi thôi, mau đi thôi, trời sắp tối rồi.." 

Lời còn chưa dứt, ông ta đã thấy Bạch Vũ chạy biến đi như một con thỏ. 

Hoàng Kha vội nén đau đuổi theo. 

Bóng đêm nhanh chóng nuốt chửng núi Vân Đỉnh. 

Trên đường về, Bạch Vũ sát trùng vết thương cho Hoàng Kha, sau đó hỏi: 

"Rốt cuộc chuyện tối nay là sao?" 

Ánh mắt Bạch Vũ ánh lên sự khó hiểu: "Bạch Xà là người của ai?" 

"Chín năm trước, có một kẻ tên là Quá Giang Long đến Trung Hải lập nghiệp." 

Hoàng Kha không giấu giếm Bạch Vũ: "Ông ta có võ công phi phàm, tiền bạc dồi dào, dưới trướng còn có không ít kẻ liều mạng" 

"Hồi đầu ông ta còn khá quy củ, làm ăn cũng biết nể mặt các thế lực lớn. Nhưng khi đã đứng vững gót chân, ông ta bắt đầu ngang ngược không kiêng nể ai" 

"Ông ta cướp đoạt sản nghiệp của các bên, dốc sức phát triển cờ bạc, mại dâm, xã hội đen, dùng đủ mọi thủ đoạn hối lộ quan chức, thậm chí còn xúi giục người dưới lập nên đế chế sản xuất ma túy" 

"Ba năm đó, Trung Hải không biết bao nhiêu gia đình tan cửa nát nhà, trật tự cả bề nổi lẫn ngầm đều rối loạn, nhiều tài phiệt và doanh nghiệp lần lượt dọn đi thành phố khác. "Ông cụ Hàn và Tống Quế Khanh không thể nhẫn nhịn thêm nữa, bèn liên thủ bao vây tiêu diệt tập đoàn nhà họ Giang" 

"Giang Hóa Long cũng từ một đại kiêu hùng rơi xuống thành tù nhân chỉ sau một đêm, năm nghìn thuộc hạ chỉ còn lại mười mấy kẻ theo chân." 

"Chỉ có điều, vào ngày xét xử, xe tù áp giải Giang Hóa Long bị cướp, sau đó ông ta cũng biệt tăm biệt tích. 

"Sáu năm trời, cả Trung Hải không hề có lấy một tin tức về ông ta. 

"Chúng tôi gần như đã quên mất ông ta rồi, vậy mà giờ đây ông ta lại tuyên bố sẽ trở về báo thù. 

Hoàng Kha cười khổ: "Nghe đồn lần này ông ta muốn đòi nợ cả vốn lẫn lời, còn chiêu mộ anh em nhà họ Hùng cùng nhiều hung đồ khác. 

Bạch Vũ tò mò hỏi: "Với cách làm của mấy người, xét xử bọn chúng chẳng phải quá thừa thãi sao? Cứ một đao chém sạch là xong." 

"Người anh em à, nếu có thể dùng một gậy đánh chết yêu tinh, cậu nghĩ ông cụ Hàn và bọn họ lại để kẻ kia hoành hành suốt hai năm sao?" 

Hoàng Kha thở dài một hơi: "Sau lưng Giang Hóa Long có người chống lưng, hơn nữa còn là nhân vật tầm cỡ. Đó cũng là lý do ông ta có thể từ nơi khác đến Trung Hải mà vẫn có thể lộng hành" 

"Chúng tôi cũng chẳng muốn mất công xét xử làm gì, nhưng không còn cách nào khác. Có người bảo kê cho ông ta, muốn kết tội thì phải có chứng cứ xác thực, tuyệt đối không thể dùng bạo lực thay pháp luật." 

Bạch Vũ trầm ngâm: "Có thể khiến các ông kiêng dè như vậy, xem ra kẻ đứng sau không phải hạng tầm thường" 

"Chắc chắn không tầm thường, nhưng chuyện đó không quan trọng, vì chúng tôi không đủ sức lật đổ kẻ đứng sau." 

Hoàng Kha tựa lưng vào ghế, giọng đầy lo lắng: "Việc cấp bách bây giờ là mau chóng tìm ra Giang Hóa Long và trừ khử ông ta. Nếu không, sớm muộn gì cũng bị ông ta quấy nhiễu đến mất ăn mất ngủ" 

"Như tôi và Tống Quế Khanh bị tập kích, chẳng qua chỉ là trò mèo vờn chuột của ông ta, ông ta muốn nhìn chúng tôi ngày ngày sống trong lo sợ." 

Hoàng Kha hiểu khá rõ về Giang Hóa Long. So với việc giết chết bọn họ không chừa thủ đoạn nào, ông ta muốn khiến Trung Hải náo loạn thành một mớ hỗn độn hơn. 

Nghe vậy, Bạch Vũ thở dài: "Xem ra làm thầy thuốc của tôi vẫn tốt hơn" 

Giang hồ quá rộng lớn, cũng quá nguy hiểm. 

Hoàng Kha cười vang: "Chỉ sợ đã bước chân vào giang hồ, thân bất do kỷ, chẳng thể tự quyết được!" 

Bạch Vũ cũng không phản bác, vì sự việc liên quan đến Tống Quế Khanh, nếu cô ta gặp chuyện, anh đoán mình khó có thể đứng ngoài nhìn. 

Anh xoa đầu không nghĩ đến chuyện này nữa: "Hội trưởng Hoàng, ông về thương hội Tứ Hải hay đến bệnh viện?" 

"Đưa tôi đến tòa nhà Đế Vương." 

Hoàng Kha ngồi thẳng người, ông ta chuẩn bị đi gặp một người... 

Nửa giờ sau, xe xuất hiện trước tòa nhà Đế Vương, một biểu tượng cũ của Trung Hải, là tòa nhà kết hợp nhà hàng, khách sạn và văn phòng. 

Bạch Vũ thấy Hoàng Kha mệt mỏi nên đỡ ông ta vào thang máy tầng một. 

Anh không vào theo, sau khi ấn nút thang máy cho Hoàng Kha, anh dẫn Lưu Phú Quý đến nhà hàng Tây Apollo ở tầng một. 

eyJpdiI6IjNOOFRmU3ozVFVxalo4NVdpWk5CbFE9PSIsInZhbHVlIjoiYnhiS01ubXdmSHhqRXJkN1A3aGhtd2NkMVwvWGxSdFlrMU43MitFVEluZTUyQkNDR0ZkbTN0NVVEVXE3UzZBcmE2aHo5UDdBZ0VCcXRpcjFnUW9Jb0k5SXNrdXl5bE5wVzdVMHhXQTNHQUZMU2hCdUxTK3h3alhuM3FJazRsK0YxZkNcL2lmSmIrd1pseVM2OEtMXC9ZVUxhaGxlOVJwYmx4XC9EZEZGbTlkM09KMFwvVVNBRjU3U3RtWFAwM3kydTVSVEhBRWhJWGdVandqYVRET1QxREc3QUdIaktlK01BS3Y1ME1WcmU5b0g1dWxnVUpWQnZHdnZqM21ESlJHemtGZW5rZTh4V3JBbkV0OFdlWWdCSVBaR3FIZz09IiwibWFjIjoiNTU3Nzg4ZWZjY2U5ZDY5YzllNTIzZTE2YmRlYzZlNjQ1NWJiMTFhMDIyYWEyYjgyYjZkNTkxZjg2NDdkZjdlOCJ9
eyJpdiI6IlRNaVlnMkdLQlRhSStjZlpzaUpkcUE9PSIsInZhbHVlIjoiYyt5RGFPUnpjditqa2c3cmJuZ1F2V3haYVgrak9UWHBDQ3ZzMU1tZVZuUW1wT21ya1lKMTVIK0Zhd0ZqdEp2QjdRMkhWaDBtbVI2Nzk5WUIxb3l0bVYyNStRZE1VNWw2SnR2U2hmV0dpV3dSV3BsZ08zVStOVTRxZnQzemNhWmRGZzBsNzFrb3lZTUNVRWRPKzFKc0gwNlFPQW1IZHZ3QVB4MXFzckNacWlIbm5pXC95OWN1NHRGNWRPVERyQ0FCRSIsIm1hYyI6IjdiN2ZmYWJhNmZiZTdlYWEwOWYyZTViNWU5MTU0OWJiZmNlNjkzMmRiNzQ0MzM4N2QxYjg3OGFhZWFkZjhlZWEifQ==

Hoàng Duy Hiệu, Viên Tiểu Nhu và Dương Kha Nguyệt.

Ads
';
Advertisement