Rể Quý Vô Địch - Bạch Vũ

 

Chủ nhân hình như rất trẻ. 

Một cô gái mặt tròn, ngũ quan xinh đẹp, tóc dài mũi cao, chỉ là ánh mắt có hơi dữ, nhìn vào di ảnh sẽ khiến người ta cảm thấy không thoải mái. “Tiền vàng mã? Vải trắng, Giày thọ? Di ảnh?” 

Dương Diệu Đông suýt nữa ngã ra đất: “Sao lại có những thứ này?” 

Anh ta thế nào cũng không tin, có nhiều thứ bị cuốn vào gầm chiếc xe mới của anh ta như thế, mà anh ta lại không phát giác. 

Bạch Vũ nhìn anh ta: “Giảm đốc Dương không có ấn tượng sao?” 

Giọng nói của Dương Kiếm Hùng trầm xuống, anh ta nói: “Anh, chắc có người muốn đối phó anh, tám mươi phần trăm là tên khốn sắp trở về đó làm... 

Dương Diệu Đông vừa muốn gật đầu nhưng đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Lẽ nào là lần va chạm xe chở linh cữu đó?” 

Bạch Vũ nhìn Dương Diệu Đông hỏi: “Anh Dương nhớ ra chuyện gì rồi sao?” 

“Tháng trước, tôi vội ra sân bay, trên đường đi có gặp một đội ngũ đưa tang” 

Vẻ mặt của Dương Diệu Đông trở nên nghiêm trọng, anh ta kể: “Do tôi đi đường nhỏ, chỗ cua buộc phải có một bên dừng lại để tránh 

“Lúc đó tôi vội bay về thủ đô để họp nên đã giẫm ga tranh cua trước nên đã va chạm với đội ngũ đưa tang đi từ đối diện” 

“Mấy người cũng vì vậy mà bị ngã, tôi vội ra sân bay nên không để tâm, nhưng có ném lại sáu mươi triệu qua cửa sổ... 

Anh ta liếc nhìn di ảnh: “Người chết chắc không phải vì vậy mà quấn lấy tôi chứ?” 

“Va chạm ư? Giảm đốc Dương không nói thật” 

Nghe thấy Dương Diệu Đông thong dong kể lại, Bạch Vũ cho rằng như vậy mà nhìn anh anh ta nói: “Tiền vàng mã và vải trắng rơi xuống, chứng tỏ anh đã dọa người sống, nếu không chúng ta sẽ không dễ dàng rơi xuống đất, càng sẽ không bị xe của anh cuốn vào. 

“Giày thọ và di ảnh, càng chứng tỏ quan tài cũng bị kinh động, nếu không giày trên chân của người chết sao lại rơi xuống? Di ảnh sao lại biến thành một nửa?” 

Khóe miệng của anh nhếch lên đầy trêu tức: “Giảm đốc Dương, lúc này anh mà không thành thật, vậy tôi không giúp anh được. 

“Người anh em Bạch, tôi sai rồi.” 

Dương Diệu Đông hít sâu một hơi, nói: “Lúc đó tôi chạy xe với tốc độ quá nhanh, tuy chưa đâm bị thương người ta nhưng khiến đội ngũ đưa tang hỗn loạn, tôi có lỗi với bọn họ. 

“Như vậy thì đúng rồi. 

Bạch Vũ nhìn tiền vàng mã và di ảnh dưới đất, mở miệng nói: “Người chết là lớn nhất, đi đường gặp đội ngũ đưa tang, nếu là cùng một hướng, anh có thể chọn đường vòng mà 

đi." 

“Nếu ngược hướng, anh buộc phải nhường” 

“Kết quả anh không chỉ đâm vào đội ngũ, còn dọa người ta tới mức làm rơi quan tài, sau đó anh lại không xin lỗi an ủi, chẳng trách người ta oán hận. 

Bạch Vũ chỉ ra sự lỗ mãng của anh ta: “Hôm qua chắc là cúng thất thứ ba của đối phương, vậy nên cả nhà anh mới gặp phải nguy hiểm. 

Dương Kiếm Hùng cảm thấy khó tin, nhưng lại không biết phản bác thế nào, chỉ có thể yên lặng xem tình hình. 

Dương Diệu Đông nắm lấy tay của Bạch Vũ: “Tôi sai rồi, người anh em Bạch, bây giờ phải hóa giải kiểu gì?” 

“Không lái chiếc xe này nữa?” 

Anh ta truy hỏi liên tục: "Hay là đốt thêm ít tiền vàng mã cho cô gái này?” 

“Sát khí đã lan tới người anh, bất luận anh có lái chiếc xe đó hay không, nó sẽ không biến mất, nó sẽ tiếp tục ngưng tụ” 

Bạch Vũ có thể cảm nhận được sự phẫn nộ từ tờ tiền: “Sau đó nó sẽ ảnh hưởng tới người thân và bạn bè của anh.” 

“Muốn hóa giải buộc phải làm tiêu tan cỗ oán khí này. 

Bạch Vũ lấy năm giọt máu của Dương Diệu Đông, nhỏ lên tiền vàng mã, vải trắng, giày thọ và di ảnh. 

“Dùng bật lửa đốt đi” 

Dương Diệu Đông vội vàng móc bật lửa ra châm lửa. 

Chỉ là điều khiến Dương Diệu Đông sốc là ngọn lửa biến thành màu xanh ma mị, mà tờ tiền vàng mã mà anh ta cầm trong tay không thể nào đốt được. 

Dương Diệu Đông khẩn trương: “Người anh em Bạch, như này là có ý gì?” 

Dương Kiếm Hùng hơi nhíu mày, anh ta không tin tà ma, anh ta lấy ra chiếc bật lửa của mình rồi châm lửa, điều khiến anh ta kinh ngạc là không có ngọn lửa nào hết. Dương Diệu Đông toát mồ hôi lạnh. 

“Chị gì ơi, anh ta biết lỗi rồi” 

Ngón tay của Bạch Vũ nhẹ nhàng vuốt bức ảnh: “Đừng so đo nữa.” 

Sau đó, anh kêu Tôn Bất Phàm cầm ngân châm tới, anh đâm liên tục vào người Dương Diệu Đông ! 

Bát quá phá sát! 

Đâm xong chín châm, sát khí trên người yếu đi. 

Sau khi châm xong, Bạch Vũ khẽ nghiêng đầu, nói: “Bật lại” 

Dương Diệu Đông bật lửa lần nữa. 

Lần này, ngọn lửa bình thường rồi, đồ cũng rất nhanh đã cháy. 

“Bụp bụp bụp... 

Những làn khói xanh bay lên, nhưng không có tản ra xung quanh, mà không ngừng lan về phía Dương Diệu Đông. 

Khí đen trên mặt anh ta lập tức vặn vẹo, giống như rắn độc uốn éo. 

Không bao lâu sau, khí đen tiêu tán hơn một nửa, chỉ còn quấn ở hai chân. 

Dương Kiếm Hùng nhìn cảnh này mà vô cùng khó tin, nếu không phải tự mình thử bật lửa mà không được, anh ta cũng cho rằng Bạch Vũ đang chơi ma thuật. 

Khí đen bị đốt hơn một nửa, cả người Dương Diệu Đông bỗng nhẹ đi, vẻ mặt cũng trở nên run rẩy: "Người anh em Bạch, giải quyết xong rồi sao?” 

Bạch Vũ lắc đầu, nói: “Đốt những thứ này chỉ hóa giải được chín mươi phần trăm sát khí” 

“Muốn loại bỏ triệt để, anh buộc phải tìm được gia đình người chết đó, sau đó thắp năm nén hương, dập đầu chín cái với người chết. 

“Ngoài ra, giúp cải thiện tình cảnh trong nhà đối phương nữa. 

Bạch Vũ rút ngân châm từ trên người anh ta ra, nói: "Đủ thành ý, tin chắc đối phương sẽ tha cho anh” 

“Tôi hiểu, tôi hiểu, tôi sẽ đi xin lỗi” 

Dương Diệu Đông liên tục gật đầu, sự nhẹ nhõm của cơ thể rất nhanh đã truyền tới thần kinh. 

Anh ta nhìn Bạch Vũ, sắc mặt và anh mắt đều có chút phức tạp. 

Chỉ sau một đêm, anh ta thay đổi hoàn toàn cách nhìn về người thanh niên này. 

Hôm qua anh ta còn là người theo chủ nghĩa vô thần, còn coi Bạch Vũ là kẻ lừa đảo, nhưng bây giờ, Dương Diệu Đông không còn suy nghĩ như vậy nữa. 

Không có Bạch Vũ giúp, anh ta không đốt được tiền vàng mã. 

Đây thật sự là người tài giỏi. 

Sự tinh ranh trong quan trường khiến anh ta biết mình buộc phải lôi kéo Bạch Vũ. 

Không nói tới cái khác, riêng việc Bạch Vũ cứu anh ta một mạng, ân tình này trả kiểu gì? 

“Được rồi, chuyện đã được giải quyết.” 

Bạch Vũ chỉ tay vào chiếc Audi, nói: “Chiếc xe này sẽ không xảy ra chuyện gì nữa, Giảm đốc Dương có thể yên tâm lái nó” 

“Đừng... 

Dương Diệu Đông xua tay liên tục: “Tôi không dám lái chiếc xe này nữa. 

“Đúng rồi, người anh em Bạch hình như chưa có xe đúng không?” 

Bạch Vũ rất thành thật: “Tạm thời chưa có” 

Anh có thể dùng tạm chiếc Mercedes-Benz của Lưu Phú Quý. 

“Nếu người anh em Bạch không chê, tôi tặng chiếc xe này cho cậu lái. 

Dương Diệu Đông nhét chìa khóa xe vào trong tay Bạch Vũ: “Cậu là cao nhân, cũng chỉ có cậu có thể lái nó.” 

Bạch Vũ chợt sững người: “Như vậy không phù hợp lắm?” 

Chiếc xe này là xe mới, biển số xe ngũ quý tám, còn có thể đi ở nhiều nơi quan trọng, giá trị e là gần ba mươi tỷ. 

“Đâu có gì không phù hợp chứ?" 

Dương Diệu Đông cười ha hả, nói: “Với lại, cậu không nhận, tôi cũng không dám lái nữa, giữ lại bên cạnh lại là một tâm bệnh. 

“Cậu coi như tôi giúp anh đây một việc đi.” 

Anh ta rất nhiệt tình vỗ vai của Bạch Vũ: “Nhận đi, nhận đi.” 

Bạch Vũ cũng không màu mè nữa: "Anh Dương nhiệt tình như vậy, vậy tôi nhận nhé” 

So với mạng của Dương Diệu Đông, một chiếc xe Audi không tính là gì, sau khi nói chuyện một lúc, Dương Diệu Đông dẫn người đứng dậy rời khỏi y quán. Dương Kiếm Hùng cố tình đi sau, mỉm cười nói với Bạch Vũ tiễn khách: “Thần y Bạch, thủ đoạn ngày hôm nay của cậu thật khó tin, đáng tiếc tôi không tin 

“Cậu lừa được anh hai của tôi nhưng sẽ không lừa được tôi đâu, tôi có thể khẳng định, cậu chắc chắn đã dùng chiêu trò gì đó. 

“Nhưng anh tôi tin cậu như vậy, cậu tạm thời không có ác ý nên tôi không nói cậu nữa” 

“Chỉ là tôi phải nhắc nhở cậu, tuyệt đối đừng tổn thương anh tôi, cũng đừng mượn cơ hội gây tổn hại lợi ích của nhà họ Dương, nếu không Dương Kiếm Hùng tôi sẽ không tha cho cậu.” 

Trong lời nói của anh ta giấu dao: “Cậu tự lo liệu lấy mình đi 

Bạch Vũ không nổi giận, chỉ cười nhạt: “Anh không tin những thứ này, vậy anh tin cái gì?” 

“Nắm đấm!” 

Dương Kiếm Hùng nhặt một viên đá dưới đất lên, đặt trong lòng bàn tay rồi bóp mạnh, rắc một tiếng, viên đá lập tức vỡ vụn. 

Một đống vụn đá rơi ra từ lòng bàn tay của anh ta. 

“Trên đời này, nắm đấm mới là vương đạo.” 

Dương Kiếm Hùng nói với vẻ mặt kiêu ngạo: “Chỉ cần nắm đấm đủ cứng, yêu ma quỷ quái đều có thể vỡ vụn.” 

“Đáng tiếc, nắm đấm của anh không đủ cứng” 

Bạch Vũ đưa tay, trực tiếp đoạt lấy khẩu súng của Dương Kiếm Hùng, nổ một phát súng vào trán mình. 

Dương Kiếm Hùng vô thức gầm lên: "Cậu chán sống rồi à?” 

“Bộp... 

Âm thanh mới hét được một tiếng, anh ta dừng lại giống như gà trống bị cắt cổ, vẻ mặt cực kỳ sững sờ. 

Trong tầm nhìn, trước trán, viên đạn bắn ra bị Bạch Vũ dùng tay bắt lấy. 

Bạch Vũ vốn sắp bị nổ sọ, đứng tại chỗ mà không hề hấn gì. 

Điềm nhiên, cười tươi như hoa. 

Chuyện này không thể nào, chuyện này không thể nào... 

Dương Kiếm Hùng quỳ xuống, ngây ngốc, muốn khóc. 

eyJpdiI6IjNLXC9BZHlDM2pWcmwwZkJtcE93WUd3PT0iLCJ2YWx1ZSI6InZKZmRZcnhPQjU2Z3BSWkhWemJDY0I4RTJNUjVZQ3BZNUJaVEpVOG8wUjloUFNDMlI2Ym9hV1NyQ2x2ekxOK1VHYjlWN2ZHWDVCNCtQZUFoMktSRkpadW5RdldcL1pOMXpaNkk3ZHBUUXEyZFdRRUsxNmFZWWZvbk9SRmZ2M2FhSHZUd1ZoTG9XbndFMCtLaFRRWkhsOEdTa1BUUldWaUFNSlFJM2doeEhxa2txbWlrelU4MmN4cEZ2UTd5RWRDdkRMVzRSTFlselpcL1hIWFdKMHI1SytkaytLa21QcXBBZnZROWUzWE52RGh6bCtYUlRDaHJOazRtaHlQXC81VmxVRGEiLCJtYWMiOiJlMGQ1ZGI5YzJlNDU3MzAwYzk3MGY0ZDM1ZjY4NmMzZmUzNzkyMzZhYTVlY2E5NTRmNTRiMTc2MjQwZmNkMDNjIn0=
eyJpdiI6IlVJUnlNTk4walwvaERXQVwvY0xYbWVGZz09IiwidmFsdWUiOiJreWIzaVNjUndYdzRGNWU1b1JhZmpqMm5XUjB5eVZVK1hjRURwWDIwZGo0UFAwN2FEdFdiSlp1UDhmcW1EQmJHdWpJeEg1NDgxWW5USXpNNXVpcEdFZ1JSbk1qZlZ3b2hmUkdQNENOTUlrMkZ6NnZuekNvbk9jeWdQZFBWSDRkUkdSWnlGSmhxNDZsYjZLUEVmdXRjOWszcGFCWTF6XC9TaEtuOFZnUDh3Y3o4PSIsIm1hYyI6IjdlY2E4NmU3OGI0MjQzNDVjZjM1MzgxNzY0ZmM1YzA5NmQxN2E1NmU2ODdkYzZkY2U4MWJmMmZhNjUyNGEwNGEifQ==

Bạch Vũ quăng viên đạn nóng bỏng về cho Dương Kiếm Hùng: “Cố gắng mang theo nó, mấy ngày này, anh cũng có tai họa thấy máu..”

Ads
';
Advertisement