“Dương Kha Nguyệt, đây là tố chất của cậu à?”
Nghe thấy những lời này, Công Tôn Minh Ngọc mất đi sự nhiệt tình.
“Tố chất của tôi quả thật không bằng cậu”
Dương Kha Nguyệt khoanh tay cười: “Nhưng sức khỏe của tôi tốt, sẽ không thoái hóa cơ bắp, tôi còn có ba mẹ có thể dựa vào, lương hàng năm của tôi vài tỷ, cậu có gì?”
Nghe thấy Bạch Vũ và Công Tôn Minh Ngọc đều là người nghèo, ánh mắt của mấy nhân viên bán hàng lập tức khinh thường, cảm thấy thật sự đang lãng phí thời gian của bọn họ.
“Với thái độ này của cậu, tôi sẽ khiếu nại lên công ty của các cậu.
Công Tôn Minh Ngọc quát một tiếng: “Khiếu nại cậu ngang ngược vô lý sỉ nhục khách hàng”
cô ta bị mạo phạm thì không sao, cô ta không thể để Bạch Vũ chịu tức.
“Khách hàng ư?"
Dương Kha Nguyệt bĩu môi cười khẩy nói: “Cậu là khách hàng của chúng tôi sao? Đây là câu chuyện buồn cười nhất năm nay tôi từng nghe, hai người có tiền mua quần áo ở đây không?”
“Bất kỳ một bộ cũng hơn ba mươi triệu, hai người có số tiền này không?”
“Một người ở rể cầm tiêu vặt khám bệnh, một phế nhân gom góp để chữa bệnh, cũng có mặt mũi nói là khách hàng của chúng tôi”
“Cậu tưởng chúng tôi không biết hai người tới đây ké điều hòa, thuận tiện chụp vài bộ quần áo đăng lên trang cá nhân để khoe à, còn khách hàng nữa chứ, giả vờ giả vịt”
Mấy nhân viên bán hàng xinh đẹp nghe vậy cũng che miệng sửng sốt, không ngờ Bạch Vũ còn ở rể ăn bám, ánh mắt càng biểu lộ sự khinh thường.
Bạch Vũ lười nói nhảm với Dương Kha Nguyệt, anh kéo Công Tôn Minh Ngọc lạnh nhạt nói: “Minh Ngọc, lấy bộ này trước, chúng ta đi thôi”
Dương Kha Nguyệt liếc nhìn bộ vest của Công Tôn Minh Ngọc, nói: “Đây là cửa hàng xa xỉ phẩm, trước khi mua đồ, mời xem giá trước, tránh khiến người ta mất mặt.
Lúc này Công Tôn Minh Ngọc mới nhìn mác áo, 264 triệu, cô ta bỗng giật mình.
Bạch Vũ căn bản không đếm xỉa tới Dương Kha Nguyệt, trực tiếp hỏi Công Tôn Minh Ngọc: “Thích bộ này à?”
Công Tôn Minh Ngọc lắc đầu, quá đắt rồi.
Dương Kha Nguyệt hất mũi cười khinh, nói: “Hai người một người hát một người bè giỏi thật đấy, không có tiền thì không có tiền, còn nói cái gì mà có thích hay không” “Đi mau đi, đừng ở đây gây ảnh hưởng việc kinh doanh của chúng tôi”
Mấy nhân viên bán hàng cũng mỉa mai, kêu Bạch Vũ và Công Tôn Minh Ngọc đi nhanh đi, đừng ảnh hưởng tới việc buồn bán của bọn họ.
Những khách hàng khác thấy vậy cũng đi tới xem náo nhiệt.
Gương mặt xinh đẹp của Công Tôn Minh Ngọc chợt tối sầm, cô ta nói: “Dương Kha Nguyệt, chúng tôi là khách hàng”
“Khách hàng chi tiêu mới là thượng đế, phế vật tới hưởng ké điều hòa, không tiếp.”
Dương Kha Nguyệt còn nghiêng đầu nói với một nhân viên: “Tiểu Lan, lát nữa mang bộ vest đi bảo dưỡng, tránh mang lại trải nghiệm không tốt cho khách hàng khác.
Nhân viên xinh đẹp cung kính gật đầu: “Được!”
Công Tôn Minh Ngọc rất tức giận, nói: "Dương Kha Nguyệt, chúng ta cũng không có ân oán gì, cậu nhắm vào chúng tôi như thế, có nghĩa lý gì không?”
“Nhắm vào ư?”
Dương Kha Nguyệt cười khinh, nói: "Công Tôn Minh Ngọc, cậu liệu có phải quá ấu trĩ hay không? Tôi nhắm vào ư? Tôi có gì mà phải nhắm vào cậu chứ?”
“Tôi là quản lý ở đây, người có mức lương vài tỷ một năm mà cậu bị bệnh nặng, không có công việc, còn chơi chung với Bạch Vũ”
Lời nói của cô ta lộ ra một chút mỉa mai: “Cậu có gì mà phải khiến tôi nhắm vào? Cậu đúng là bị bệnh hoang tưởng, không biết rõ bản thân.”
“Còn nữa, nếu cậu muốn mua quần áo, cũng không nên tới đây, nơi này không phải là nơi mà cậu có thể tới.”
Ngón tay Dương Kha Nguyệt chỉ vào con đường bên ngoài cửa sổ sát sàn, cô ta nói: “Hàng ven đường mới phù hợp với cậu, có điều một bộ cũng phải hơn ba trăm nghìn.
“Nếu cậu thật sự muốn sĩ diện, cũng được, nể tình chúng ta là bạn học, tôi dẫn cậu đi chọn vài bộ quần áo hết mốt được giảm giá”
Nhìn thấy càng lúc càng có nhiều người vây tới xem kịch, Dương Kha Nguyệt càng muốn giẫm đạp người khác hơn: “Tiểu Hồng, đi lấy mấy bộ tồn kho từ năm ngoái ra đây” “Minh Ngọc, trả đồ cho cô ta.
Bạch Vũ không còn vẻ ôn nhuận ban đầu, anh lộ ra bá khí khiến Công Tôn Minh Ngọc vứt lại bộ vest, nói: “Chúng ta đổi cửa hàng khác mua.
Công Tôn Minh Ngọc không do dự mà nghe theo.
Dương Kha Nguyệt ngoắc ngón tay, kêu nhân viên nhận lấy, sau đó dặn dò một câu: “Mang đi bảo dưỡng, nhớ khử khuẩn
“Đổi cửa hàng mua ư? Quần áo trong trung tâm thương mại này, anh có đổi mười cửa hàng cũng không mua nổi.”
Mấy nhân viên và khách nữ cũng không khỏi bĩu môi, lúc này còn làm bộ làm tịch, có nghĩa lý gì sao?
Bạch Vũ không đếm xỉa tới cô ta, anh kéo Công Tôn Minh Ngọc tới cửa hàng đồ hiệu ở đối diện, một cửa hàng còn cao cấp hơn cửa hàng của Dương Kha Nguyệt.
Chanel!
Đám người Dương Kha Nguyệt chẳng tỏ ý kiến chỉ nhìn, Người Đẹp Đô Thị còn mua không nổi, có thể mua nổi Chanel sao?
Tuy mấy nhân viên bán hàng của cửa hàng Chanel nghe thấy tranh chấp vừa rồi nhưng vẫn nở nụ cười thân thiện, đi tới nói: “Thưa anh, thưa cô, xin hỏi hai vị có cần tôi giúp gì không?”
Công Tôn Minh Ngọc kéo Bạch Vũ muốn rời đi.
“Size chọn theo vóc dáng của cô ấy, tất cả quần áo bao gồm cả nội y mỗi kiểu cho tôi một bộ”
Bạch Vũ quăng ra một chiếc thẻ ngân hàng, nói: “Nhớ kỹ, là tất cả!”
“Tất cả mỗi kiểu một bộ sao?"
Dương Kha Nguyệt nghe vậy thì bật cười: “Một người ở rể lại coi mình là phú nhị đại à?”
“Thẻ ngân hàng của anh ta có thể quẹt được ba mươi triệu coi như tôi thua”
Ngay cả Hoàng Huy Hiệu cũng không dám mua quần áo kiểu thế, Bạch Vũ lấy đâu ra tư cách để thanh toán chứ?
Nhân viên của Người Đẹp Đô Thị cũng khoanh tay trước mặt cười xem trò cười.
Nhân viên của cửa hàng Chanel vẻ mặt do dự, nhưng cuối cùng vẫn phục vụ một cách chu đáo.
Rất nhanh, quần áo đã đầy mười hộp, giá trị sáu mươi tỷ.
“Tít..”
Bạch Vũ quét thẻ thành công, trả hết trong một lần.
"Á..."
Ngay lập tức, cửa hàng Chanel chấn động!
Nhân viên xung quanh thấy Bạch Vũ thì mắt phát sáng, nhìn Công Tôn Minh Ngọc lại vô cùng ngưỡng mộ và đố kỵ!
Không ai ngờ Bạch Vũ giàu có, vung tiền như rác như thế.
“Chuyện này không thể nào, chuyện này không thể nào...
Mấy nhân viên của Người Đẹp Đô Thị thì ngây ngốc, siết chặt nắm đấm, trong lòng rất hối hận.
Vừa rồi bọn họ còn bàn luận Bạch Vũ là phế vật, cái loại ở rể, chỉ có thể mua đồ lề đường.
Trong nháy mắt, bọn họ đã bị vả sưng mặt.
Người trợn mắt há hốc mồm đầy khó tin nhất vẫn là Dương Kha Nguyệt, ngoài sự khó tin ra, còn có sự khó chịu không nói ra được.
Tại sao trước kia anh vô dụng, vay ba trăm triệu còn phải quỳ xuống, bây giờ lại trở nên giàu có như vậy?
Vừa rồi cô ta còn nói Bạch Vũ không phải khách hàng, tới hưởng ké điều hòa, bây giờ Bạch Vũ bỏ một phát ra sáu mươi tỷ, cô ta có tư cách gì xem thường Bạch Vũ chứ?
Cô ta có lương vài tỷ một năm, so với Bạch Vũ, lại là cái thá gì chứ?
Chỉ là trên thế giới này không có thuốc hối hận, Dương Kha Nguyệt chỉ có thể chịu đựng ánh mắt mỉa mai của tất cả mọi người...
“Đúng rồi, mọi người phải nhớ, sáu mươi tỷ này của tôi vốn muốn tiêu ở Người Đẹp Đô Thị, kết quả quản lý Dương mắt chó xem thường người khác...
Bạch Vũ nhìn Dương Kha Nguyệt rồi cười nhạt: “Vậy nên sáu mươi tỷ này là cô ta không cần.
“Hại nhân viên bán hàng bên cạnh, tổn hại danh tiếng của công ty, hại công ty kiếm ít đi sáu mươi tỷ...
Những lời này không những khiến Dương Kha Nguyệt bị nhân viên bên cạnh thù ghét, còn khiến công ty nghi ngờ năng lực của cô ta, công việc với mức lương vài tỷ một năm tới đây là kết thúc.
Giết người phải giết tâm trước.
Cũng vào lúc này, điện thoại của Bạch Vũ rung lên, anh cầm lên nghe, rất nhanh truyền tới giọng nói lo lắng của Tôn Bất Phàm: “Anh Vũ, không hay rồi, người của sở y tế tới niêm phong y quán...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất