Rể Quý Vô Địch - Bạch Vũ

 

Sáng ngày hôm sau, Bạch Vũ rời khỏi nhà họ Lam từ sớm. 

Tối qua Lam Hải Quỳnh không có về phòng ngủ, mà tới phòng của em gái Lam Vũ Miên ngủ một đêm, cô ta không muốn nhìn thấy Bạch Vũ. 

Bạch Vũ cũng thức thời, rời đi sớm tránh chạm mặt. 

Khi rời đi, Bạch Vũ nhìn thấy Lý Tuyết Nhàn cũng đã dậy, đang cầm điện thoại nói chuyện với người khác ở cửa. 

Ở đầu dây bên kia hình như là Lý Tuyết Hoa, hai người thảo luận về bí phương gì đó của lão tổ tông, bổ huyết hoàn gì đó. 

Lý Tuyết Nhàn không còn vẻ không vui của lần gặp mặt trước, bây giờ cô ta cười vui vẻ nói chuyện với Lý Tuyết Hoa. 

Bạch Vũ có hơi bất ngờ khi cô ta còn liên lạc với Lý Tuyết Hoa, còn tưởng sau khi Lý Diễm An bị Hàn Khê đuổi đi, cô ta ngại qua lại. 

Có điều anh cũng không để ý những điều này, anh chui vào xe chạy thẳng tới Kim Chi Lâm. 

“Anh Vũ, anh ăn sáng chưa?” 

Bạch Vũ tới Kim Chi Lâm thì thấy Công Tôn Minh Ngọc đưa đồ ăn sáng cho Tôn thánh thủ và Công Tôn Uyên, cô ta rất bất ngờ khi Bạch Vũ tới sớm như vậy. 

Có điều cô ta rất nhanh đã nở nụ cười: “Em đã làm bánh bao, cùng ăn đi” 

Hôm nay Công Tôn Minh Ngọc mặc sơ mi trắng, một chiếc váy ngắn, buộc tóc đuôi ngựa, khi đi, đôi chân dài trắng nõn rất là bắt mắt. 

Nhất là khi tới gần, thanh xuân bức người, khí nóng bức người. 

Tâm thần của Bạch Vũ chợt rung lên, anh vội vàng họ một tiếng: “Vậy thì cảm ơn Minh Ngọc. 

“Em cảm ơn anh mới đúng, chữa khỏi chân cho em, cứu mạng của em, còn kêu em tới Dược phẩm Bách Hoa làm việc. 

Công Tôn Minh Ngọc tay chân nhanh chóng bày xong ba bộ bát đũa, sau đó xách mấy lồng bánh bao khác nhau tới, gọi Lưu Phú Quý tới ăn sáng cùng. “Bánh bao ngon quá, tay nghề nấu ăn của cô không tệ” 

Bạch Vũ cắn một miếng bánh bao ngô, không ngừng khen ngợi: “Trình độ này của cô có thể mở nhà hàng rồi.” 

Công Tôn Minh Ngọc mỉm cười, nói: “Trước kia khi còn học ở đại học Harvard, ăn không quen hamberger đó nên đã tự mình làm bánh bao ăn. “Mới đầu cũng rất khó ăn, có điều làm nhiều, miễn cưỡng có thể ăn được. 

Cô ta lại rót cho Bạch Vũ và Lưu Phú Quý một ly nước đậu lành: “Anh Vũ thích là được” 

Bạch Vũ hơi kinh ngạc: “Cô từng học Harvard sao?” 

“Chị đây là học sinh xuất sắc đó!” 

Lưu Phú Quý cười một tiếng: “16 tuổi thi đỗ đại học Harvard! 18 tuổi có được học vị kép quản trị kinh doanh! 21 tuổi lấy được học vị tiến sĩ.” 

Về sau ba mẹ chết vì tai nạn ô tô, Công Tôn Minh Ngọc không thể không về nước, Lưu Phú Quý không nói nữa. 

Bạch Vũ cười thành tiếng: “Xem ra lần này tôi kiếm được một bảo vật rồi.” 

Có người giỏi như Công Tôn Minh Ngọc tiếp quản Dược phẩm Bách Hoa, Bạch Vũ không lo lắng vấn đề kinh doanh trong tương lai nữa. 

“Đó là quá khứ rồi.” 

Công Tôn Minh Ngọc uống một ngụm nước đậu lành: “Em của bây giờ như một tờ giấy trắng, em đã nói với chị Thẩm, có thể dùng em như đàn ông” Lưu Phú Quý suýt nữa phun ra nước đậu lành. 

“Đàn ông gì chứ, Minh Ngọc nhà tôi mãi mãi sẽ phải cô gái xinh đẹp” 

Bạch Vũ cười nói một câu: "Hôm nay cô tạm thời không cần tới công ty, lát nữa tôi đưa cô tới trung tâm thương mại mua vài bộ quần áo. 

“Bí phương Tu Hoa sẽ sớm được đưa vào sản xuất, tới lúc đó không những sản phẩm cần phải đẹp, thư ký thứ nhất như cô cũng cần phải vô cùng chói mắt” “Cô trông như đàn ông thế này, khách hàng sẽ không tin tưởng sản phẩm chúng tôi đâu. 

Bạch Vũ đưa ra quyết định mua quần áo cho Công Tôn Minh Ngọc, tuy y quán này của Công Tôn Uyên đáng giá nhưng trong tay hai ông cháu lại không có bao nhiêu tiền mặt. 

Phí khám bệnh của y quán chỉ có chín mươi nghìn một người, tuy trình độ học vấn của Công Tôn Minh Ngọc cao nhưng vẫn chưa bắt đầu làm việc, bên gây tai nạn lại cứ quyt 

tiền, vậy nên cuộc sống khá khó khăn. 

Cô gái trẻ như Công Tôn Minh Ngọc, có ai không có mười mấy bộ quần áo nhưng cô ta lại chỉ có hai, ba bộ mặc thay đổi, sơ mi cũng đã bạc màu. 

Vậy nên Bạch Vũ kiếm cớ hỗ trợ cô ta. 

Công Tôn Minh Ngọc cúi đầu lên tiếng: “Anh Vũ, em có quần áo, không cần mua đâu... 

“Sao lại không cần mua?” 

Lưu Phú Quý vừa nuốt bánh bao, vừa cười he he nói: "Anh Vũ còn muốn mua cho tôi nữa đó, chúng ta không mặc đẹp một chút thì sẽ mất mặt anh ấy. “Hơn nữa y quán đang tu sửa rồi, chúng ta mặc bình thường, chắc bệnh nhân sẽ nói anh Vũ keo kiệt.” 

Anh ta khiến chủ đề nói chuyện trở nên dễ dàng hơn: “Vậy nên lát nữa chúng ta cùng tới trung tâm thương mại, thịt anh Vũ một bữa” 

Công Tôn Minh Ngọc cảm kích nhìn Bạch Vũ. 

Một tiếng sau, ba người xuất hiện ở trung tâm thương mại La Mã, nơi này là thánh địa đồ xa xỉ, cũng là nơi quy tụ vô số người đẹp. 

Bạch Vũ không quen thuộc đối với chỗ này, anh chưa từng đi vào nơi như này, Công Tôn Minh Ngọc cũng thế, vậy nên hai người đã cảm thấy choáng ngợp. 

Còn Lưu Phú Quý thì quen đường, dẫn hai người tới cửa hàng quần áo “Người Đẹp Đô Thị”. 

Cửa hàng không nhỏ, khoảng sáu trăm mét vuông, sáu nhân viên đi qua đi lại, giá cả đều hàng chục triệu trở lên. 

Công Tôn Minh Ngọc biết tính của Bạch Vũ nên đã nhanh chóng điều chỉ tâm thái, đi tới trước kệ tìm mẫu mà mình thích. 

Ánh mắt của cô ta rất nhanh khóa chặt một bộ vest, không chỉ có kiểu dáng mới, còn rất ngầu, mặc vào rất phong cách. 

“Cậu là Công Tôn Minh Ngọc sao?” 

Khi tay của Công Tôn Minh Ngọc sắp chạm vào bộ vest, một người phụ nữ ăn mặc thời trang dáng người cao ráo xuất hiện, ánh mắt nhìn Công Tôn Minh Ngọc giống như nhận ra cái gì đó. 

Trước ngực của cô ta còn đeo bảng tên quản lý. 

Công Tôn Minh Ngọc nghe vậy chợt sững người, ngoảnh đầu nhìn đối phương, sau đó vui mừng nói: “Kha Nguyệt? Cậu là Dương Kha Nguyệt sao? Trời ơi, lâu rồi không gặp.” 

Bạch Vũ đang nghịch điện thoại ngẩng đầu lên, cũng nhận ra quản lý tiệm là Dương Kha Nguyệt, bạn thân của Viên Tiểu Nhu. 

Người phụ nữ chà đạp anh ở quán bar khi anh vay tiền lúc xưa. 

Bạch Vũ tưởng sau trận chiến Tứ Hải, anh sẽ không gặp lại nhóm của Viên Tiểu Nhu, không ngờ mấy ngày này lại liên tục gặp người quen. 

Có điều nhìn thấy Công Tôn Minh Ngọc quen cô ta, Bạch Vũ cũng không nhiều lời. 

“Phải, lâu rồi không gặp. 

So với sự nhiệt tình của Công Tôn Minh Ngọc, Dương Kha Nguyệt thì lạnh nhạt rất nhiều, hai người từng học cùng lớp một năm, nhưng năm đó lại khiến Dương Kha Nguyệt hận Công Tôn Minh Ngọc nhiều năm. 

Năm lớp 4, học sinh xuất sắc Công Tôn Minh Ngọc học vượt cấp đã vào lớp của Dương Kha Nguyệt, ngay lập tức cướp đi danh hiệu hotgirl lớp của Dương Kha Nguyệt, cũng lấy đi vị trí thứ nhất của Dương Kha Nguyệt. 

Năm đó, Công Tôn Minh Ngọc được cưng chiều vô cùng, năm đó, Công Tôn Minh Ngọc bỏ xa Dương Kha Nguyệt năm mươi điểm, vậy nên Dương Kha Nguyệt có ký ức rất sâu về cô ta. 

Sau khi xác nhận Dương Kha Nguyệt là bạn học của mình, Công Tôn Minh Ngọc vội kéo Bạch Vũ tới chia sẻ niềm vui: "Anh Vũ, đây là bạn học tiểu học của em, Dương Kha Nguyệt, bọn em là bạn cùng bàn một năm. 

“Yo, anh Vũ ư?” 

Dương Kha Nguyệt cũng nhận ra Bạch Vũ, đầu tiên là sửng sốt, kiêng kỵ dư uy của trận chiến Tứ Hải, sau đó lại nhớ ra đây là địa bàn của mình thì đanh mặt hừ giọng: “Bạch Vũ, anh tiến bộ rồi à? Từ phế vật trở thành anh Vũ?” 

Công Tôn Minh Ngọc chợt sững người, hỏi: “Hai người biết nhau sao?” 

Bạch Vũ cười nhạt, nói: “Đương nhiên biết, cũng là bạn cũ. 

“Ai là bạn cũ với anh” 

Dương Kha Nguyệt có vẻ mặt khinh bỉ, nói: “Anh không đủ tư cách làm bạn của tôi” 

“Sao hả? Sau khi bị Viên Tiểu Nhu nhà tôi vứt bỏ, đói tới mức ăn quàng chọn ngay Công Tôn Minh Ngọc à?” 

eyJpdiI6InI1MjhXUkZlZkl5Q3l4dkhlUVFTbGc9PSIsInZhbHVlIjoiVnRld1hPR2FySHU3bVZMdlwvTVROY1I0VDZZYmQ3VExPMTZxc2JrZVNzdnEwNWNCQ29VdmV2aHZXa05KWXZzNjVNMFNcL2RlUzcyUzg0QUt6eGI5RzR6TUtHNCtBem5cL2sydFVTZUY5YjJcL2hUUVpQbE1XdGFOdUZxbElWYnRKZXVWdFFzZnJLVDY3SnQwVnNFTXl5eTNxeDF3VDgzbFR3cjlBd3E0ZnppXC9HT0ptYXVqT2ExOVFHWXUxVFNTbzNDWFV2bDRySExqelwvOCtKNFAwR1B4dm5IQjFTSFIyMFI5Y1ZNZDNsZE53amxETTVGdkRSek9HYTJlenJ6enpac0t3c1wvMElXK0dXVlVMZFwvS3lIQlg1XC8xQkxibXI1QVZqUk1HWWg3UGZhQlJXMmVFd0RpQkhcL2pna3pndkVLcWdBN1hYenNlWGhLY0dNZlh5UUdMTkdBU2dMelh3eDQ0R3F1XC83T1FRR2FcL0pKWkEzeGVvRUlBTXNXNzBzbVhEOXoxR0ZSS01cL2NzRjVyMVAxS0RLanJ1MmdVaDFcLzdtSkVXQmNtNDJ0bVNEbkRBTlFjPSIsIm1hYyI6IjAyNzAyMzQ2MTQ5NGFkMjk0NWY4MmMxMWVhNWJiOTZlN2E0OWJmM2NkNWZiOGIwNDMxMzlkZDhhNTA4YWI4ZjMifQ==
eyJpdiI6InloN0h5T3lMVWpSeFZvZFdTZWpYRmc9PSIsInZhbHVlIjoiWlVnaUh6eUE5c290MUdoNkk5YTNzU3czV2tXXC9IbUdYK1hmcVV1N2lCQ0ZCTXRXSkpzOUtEaE9Nek5oVmtaV2dsTUNRTm8wMytSTDViVFlVb0dwZ2lnWEpRTks4Q2tKNVdXYjBsRUtBNU5ka2dmXC9hOHpQY29qc0xQakVrSnROZEtiUTJJamZsUDFYcEhmKzRJcENFUW84ZmpaYVI2U1RsK0Q1VUo0M0FZS29hRm1kbUhDN2Y1SnhNSmVNM2U5TEMwQnd6TXYxQ0kxYkxtVWIzVitJRWg1RExSam54N3ZmekRQeVlZMDBJcTM0a1cyVVN3UXVjK0hCTUtEemVqUXFoIiwibWFjIjoiNzVhNmZiMjE2NmNmMjg2ZTQ4MTEzYjhlNTYwMzAwYTA1OWJkY2EzYTRkYjc0ZmY2NTg2OGExM2Y2MDgzZjg1NyJ9

Dương Kha Nguyệt không chút kiêng kỵ mà châm chọc Bạch Vũ, nói: “Không cho anh vay ba trăm triệu tiền khám bệnh thì đá rồi à?”

Ads
';
Advertisement