Từ Hinh liếc mắt nhận ra Lưu Phú Quý, khuôn mặt lập tức có vẻ trào phúng:
“Người đó sao, là cậu chủ nhà họ Lưu, một người theo đuổi tôi, nhưng mà đã phá sản.
Cô ta rất khinh thường: “Bây giờ mỗi ngày lái xe taxi kiếm sống.
Lúc trước Từ Hinh cho là mình leo lên được thổ hào Hoa Tây, được phân một nửa tài sản Lưu thị, cũng có thể có được mấy nghìn tỷ, kết quả chỉ có mấy tỷ.
Tương phản cực lớn làm cho cô ta cảm thấy tuổi thanh xuân của mình cho chó ăn mất nhưng chẳng nhận lại được gì, cũng làm cô ta hận Lưu Phú Quý tận xương, cho nên đối với sự sa sút của anh ta, cô ta vô cùng tận lực bỏ đá xuống giếng.
“Trời ạ, anh ta là người theo đuổi cô?”
Mấy cô gái lại kêu lên: “Loại heo mập như vậy cũng dám theo đuổi cô?”
Mí mắt Lưu Phú Quý nhảy lên, nhưng cuối cùng khẽ cắn môi, nhịn không được nổi giận: “Anh Vũ, chúng ta đi vào thôi.
Bạch Vũ gật gật đầu.
Chỉ là Lưu Phú Quý muốn tránh chuyện cho qua, Từ Hinh lại không chịu bỏ qua anh ta, mang theo mấy cô gái đi đến:
“Lưu Phú Quý, anh nói anh đã thảm hại đến mức lái xe taxi rồi, còn không biết xấu hổ đến nhà hàng này ăn cơm?”
“Đây là nơi nào, anh chi trả nổi hay không chứ? Lái xe taxi mười ngày chưa hẳn có thể ăn được một bữa cơm. “Đừng để đến lúc đó bị người chặt tay chặt chân, vậy thì cũng mất mặt xấu hổ rồi.
“Cút ngay, đây không phải là nơi mà anh có thể đến”
Mấy cô gái che miệng cười khẽ, ánh mắt bắt bẻ xuyên qua Lưu Phú Quý.
Lưu Phú Quý kiềm nén không được: “Từ Hinh, đừng quá đáng quá, cô có lỗi với tôi, tôi đã không nói gì, lại khinh người quá đáng, tôi...
“Anh cái gì mà anh..
Từ Hinh châm chọc khiêu khích: “Sa sút còn không cho người ta nói sao? Một chút độ lượng cũng không có, có phải là đàn ông hay không?”
Bạch Vũ vỗ vỗ bả vai Lưu Phú Quý: “Được rồi, Phú Quý, đừng rề rà với cô ta nữa, chúng ta đi vào ăn cơm đi”
“Ăn cơm? Anh đừng nói đùa chứ, mấy người xác định không phải đến nơi này làm việc vặt?”
Từ Hinh miệt thị nhìn hai người:
“Hơn nữa đây chính là nhà hàng Ngũ Hồ, chế độ hội viên, mấy người đi vào được không?”
Trên mặt mấy cô gái bên cạnh cũng đầy ghét bỏ.
“Đừng ra vẻ làm màu, làm tôi nhìn cũng thấy ghét.”
Từ Hinh lấy ra thẻ hội viên màu đồng: “Chị em, chúng ta đi vào thôi, tôi không muốn ở đây nhìn mấy tên nhà quê.
“Hai người chờ ở chỗ này, đợi lát nữa chúng tôi mang cơm thừa tặng cho mấy người”
Mấy cô gái cười duyên đi về phía trước, Từ Hinh đi qua bên cạnh Bạch Vũ còn cố ý dùng bả vai chạm vào: “Chó ngoan không cản đường”
Bạch Vũ đưa tay ra đẩy, đẩy bả vai cô gái ra, đồng thời lại chuyển động ngọc Sinh Tử.
“Đồ nhà quê.
Từ Hinh hừ một tiếng, mang theo mấy người chị em đi vào, đi đến đại sảnh, lại xoay người cười nói:
“Mấy người không phải định ăn cơm sao? Có bản lĩnh đi vào đi.
Bốn cô gái lễ tân mắt cảnh giác nhìn Lưu Phú Quý, lo lắng anh ta và Bạch Vũ lén lút đi vào.
“Từ Hinh, cô khinh người quá đáng”
Lưu Phú Quý phẫn nộ một tiếng: “Thuyền nát cũng có ba nghìn cái đinh, nói cho cô biết, năm năm trước ông đây đã là hội viên rồi.”
Anh ta lấy thẻ ra đưa cho cô gái lễ tân ở cửa ra vào.
Cô gái lễ tân vừa quét một cái, tích tích rung động:
“Thưa ngài, ngại quá, thẻ của anh đã hết hạn”
Vẻ mặt Lưu Phú Quý sững sờ, sau đó sắc mặt khó coi, anh ta quên thẻ hội viên hàng năm phải nộp phí ba trăm triệu.
Nghe được lời của lễ tân, mấy người Từ Hinh lại càng thêm cười cợt:
“Thẻ quá hạn?”
“Cậu chủ nhà họ Lưu ngay cả phí thẻ còn không đóng nổi, vậy mà không biết xấu hổ đến dùng cơm?”
“Tên mập, tôi nói không sai chứ? Anh ngay cả cửa cũng không vào được”
“Anh đã phá sản rồi, còn học theo phú nhị đại ăn cơm, thật sự là hư vinh”
Lưu Phú Quý hơi nắm chặt tay, rất phẫn nộ, thật sự rất bi thương, quả thật là phượng hoàng xuống nước không bằng gà.
“Anh Vũ, thật xin lỗi, vốn muốn mời anh ăn một bữa ngon, không ngờ...
Anh ta cười khổ một tiếng: “Chúng ta đổi chỗ khác đi.
Bạch Vũ cười nói: “Không sao, cửa này, có thể đi vào”
Hai cô gái lễ tân mặc dù vẻ mặt tươi cười, nhưng ánh mắt lại miệt thị, cảm thấy Bạch Vũ không ra gì.
Bạch Vũ cười lạnh một tiếng, lấy thẻ Chu Tước ra đưa đến.
Hai người lễ tân vốn không kiên nhẫn, nhưng nhìn thấy thẻ trong tay Bạch Vũ, lập tức giật mình một cái.
Thẻ Chu Tước!
Ngang với việc Tống Quế Khanh đích thân đến.
Lễ tân với quét qua máy một cái, chỉ nghe một tiếng tích vang lên, trên mặt còn cho thấy hình vẽ Chu Tước, còn có tên Bạch Vũ.
Hàng thật giá thật.
“Anh Bạch, chào buổi tối.”
Bốn người lễ tân lập tức đứng thẳng người, cung kính lễ phép chào hỏi với Bạch Vũ.
Sau đó, cả nhà hàng Ngũ Hồ náo động, sau một lúc gà bay chó chạy, Lý Minh Quang cùng hơn mười người chạy đến.
Bọn họ nhìn xung quanh, rất nhanh chạy đến trước mặt Bạch Vũ, cung kính:
“Hoan nghênh cậu Diệp quang lâm!”
Mấy người Từ Hinh thấy thế trợn mắt há mồm.
Mấy người các cô dù thế nào cũng không nghĩ đến, Bạch Vũ và Lưu Phú Quý có thể đi vào, hơn nữa ngay cả Lý Minh Quang cũng ra nghênh đón.
Phải biết rằng, Lý Minh Quang chính là quản lý chi nhánh tập đoàn Ngũ Hồ, cũng là người phụ trách cao nhất của nhà hàng Ngũ Hồ.
Từ Hinh không từ bỏ ý định khẽ nói với Bạch Vũ và Lưu Phú Quý: “Mấy người là đến nhận lời mời làm chạy việc sao?”
Lý Minh Quang vừa muốn răn dạy cô ta vô lễ, Bạch Vũ lại nhẹ nhàng khoát tay, sau đó nhìn Từ Hinh cười:
“Cô Từ, cô có bệnh”
Từ Hinh nghe vậy giận dữ: “Anh mới có bệnh, cả nhà anh đều có bệnh”
“Không tin? Vậy tôi nói nghe thử.
Khóe miệng Bạch Vũ lộ ra chút trêu chọc:
“Cô có phải là ban ngày buồn ngủ, buổi tối lại khó ngủ, miệng lưỡi đắng chát, dạ dạy còn thường xuyên đau?”
Vẻ mặt Từ Hinh khiếp sợ: "Anh... làm sao biết được?”
“Tôi từng học chút y thuật, tôi có thể nhìn ra, cô dễ dàng lo nghĩ đau đầu, tứ chi vô lực.
Bạch Vũ nhàn nhạt lên tiếng: “Loại bệnh này của cô rất nguy hiểm với cơ thể, thời gian dài sẽ dễ dàng làm dạ dày khó tiêu, dễ bị ung thư dạ dày.
“Anh nói hươu nói vượn.”
Mặc dù Bạch Vũ nói trúng toàn bộ rồi, nhưng Từ Hinh lại không thừa nhận, giọng điệu khinh miệt:
“Một tên lái xe taxi như anh, biết y thuật cái gì chứ, đừng làm ầm ĩ”
Mấy cô gái bên cạnh cũng không cho là đúng, dù thế nào cũng không tin Bạch Vũ biết xem bệnh.
“Không tin, cô xoa thử huyệt Khí Hải của mình, chính là ở chỗ dưới rốn”
Bạch Vũ nhẹ nhàng một câu: “Nói cho cô biết, cô thật sự bị bệnh”
“Lang băm”
Khuôn mặt Từ Hinh khinh bỉ, tay trái lại không tự chủ nhấn dưới bụng một cái
“Phụt —”
Vừa nhấn một cái, phía sau cô ta phát ra một tiếng vang, một tiếng đánh hơi bén nhọn vang lên.
Sau đó, tiếng động vang lên liên tục, từng tiếng vang lên, đại sảnh lập tức chướng khí mù mịt.
Đám người Bạch Vũ và Lý Minh Quang lập tức che miệng né tránh.
Mấy chị em kia cũng bước lùi sau ba thước.
Từ Hinh xấu hổ và giận dữ không thôi: “Khốn nạn, tôi sẽ không bỏ qua cho anh..
“Tôi không đùa cô, bệnh trạng bây giờ của cô, thật sự là dạ dày đầy hơi làm ra.
Bạch Vũ lắc lư trả lời: “Hôm nay thả ra được, đêm nay cô có thể ngủ ngon giấc.
Sau đó vỗ vỗ bả vai Lưu Phú Quý: “Chúng ta đi nhanh lên, đợi lát nữa còn có một đợt nữa.”
Lưu Phú Quý cười lớn cùng Bạch Vũ đi vào bên trong.
Nói được một nửa, lại liên tục vang lên tiếng phụt phụt phụt...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất