"Bup---"
Bạch Vũ không dừng lại, anh cho một cước nữa, trực tiếp đá Lưu Dũng ra mấy mét.
Lưu Dũng nôn ra máu tại chỗ.
Lam Hải Quỳnh sững người, sau đó kéo Bạch Vũ mà hét lên: “Bạch Vũ, đừng manh động.
Lưu Dũng hét lên một tiếng: “Cậu là ai?”
“Ông là cái thá gì?"
Bạch Vũ lại đá một cước nữa, nói: “Dám đối xử với vợ tôi như thế?”
“Vợ của cậu ư?”
Lưu Dũng đầu tiên là sững người, sau đó tức giận nói: “Cậu là tên phế vật ở rể đó sao? Cậu dám đánh tôi, tôi giết chết cậu”
“Hống hách với tôi thì được, nhưng bắt nạt người phụ nữ của tôi.”
Bạch Vũ lại tát thêm cái nữa: “Thì không được.
Lưu Dũng ngã ra đất, đau đớn vô cùng.
“Bạch Vũ, Bạch Vũ, được rồi, đừng đánh người nữa.
Lam Hải Quỳnh kéo chặt Bạch Vũ, nói: “Còn đánh nữa sẽ xảy ra chuyện đấy.
Chỉ là trong lòng cô thêm một chút ngọt ngào.
Đây chính là... tức sùi bọt mép ư?
“Đồ khốn! Cậu đánh tôi, cậu xong đời rồi!”
Lưu Dũng chỉ vào Bạch Vũ mà gắn lên: “Tôi nhất định báo cảnh sát, nhất định báo cảnh sát, bắt cậu ngồi tù mọt gông”
“Hơn nữa Lam Hải Quỳnh cũng sẽ phải trả giá đắt”
“Tôi sẽ cho cô ta vào danh sách đen của ngân hàng, khiến cô ta bị các ngân hàng khác phong sát.
“Cô ta đừng hòng vay được một đồng nào.
“Cô ta đã vay một trăm năm mươi tỷ tiền lãi suất cao, tháng sau khoản vay sẽ tới hạn...
“Cô ta không lấy được khoản vay của ngân hàng, không chỉ công ty của cô ta sẽ đóng cửa, cô ta cũng sẽ bị người của bọn cho vay nặng lãi chém chết.
“Muốn cô ta và công ty không sao, cậu quỳ xuống xin lỗi tôi, Lam Hải Quỳnh đi hầu cậu Uông ba ngày.
Lưu Dũng rít lên: “Nếu không thì cô ta cứ đợi chết đi"
"Bop!"
Bạch Vũ không phí lời, lại cho Lưu Dũng một cái tát.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, khóe miệng Lưu Dũng chảy máu.
“Ông phong sát thử xem?”
Bạch Vũ cười lạnh một tiếng.
“Được, cậu đợi đấy cho tôi.
Lưu Dũng ôm mặt nói: “Tôi không giết chết các người, tôi là con chó”
Sau đó, ông ta cầm điện thoại lên nói vài câu.
Không lâu sau, một cô gái mặc đồng phục với vóc dáng cao ráo dẫn theo năm sáu nam nữ tới.
Trước ngực cô ta đeo bảng tên là giám đốc chi nhánh.
Tiết Nhan quở trách: “Có chuyện gì?”
Lưu Dũng ôm mặt ấm ức giải thích với Tiết Nhan:
“Giám đốc Tiết, điều kiện khoản vay của Lam Hải Quỳnh không được, tôi từ chối duyệt vay thì cô ta và chồng cô ta gây sự ở đây.
“Tôi giải thích mấy câu, cậu ta còn đánh tôi, còn uy hiếp tôi dám phong sát cô ta, bọn họ sẽ giết tôi.
Ông ta đổi trắng thay đen nói lại một lượt sự việc.
Lam Hải Quỳnh vội hét lên: “Giám đốc Tiết, sự việc không phải như thế.”
“Cô bị chúng tôi đưa vào danh sách đen rồi.”
Tiết Nhan hoàn toàn không nghe Lam Hải Quỳnh giải thích, trực tiếp chỉ vào Lam Hải Quỳnh và Bạch Vũ, nói: “Người đâu, báo cảnh sát, bắt bọn họ.
Cao cao tại thượng.
Cấu kết với nhau làm việc xấu.
Vừa dứt câu này, sắc mặt của Lam Hải Quỳnh lập tức tái nhợt.
Không ngờ sự việc lại tới mức này.
Vốn dĩ công ty Thiên Đường chỉ đang căng thẳng về vốn, lần này coi như hoàn toàn xong đời rồi, làm sao ăn nói với ba và Đường Môn đây?
“Hừ, đây chính là kết cục khi dám đối đầu với tôi.
Lưu Dũng vừa lau máu trên mặt, vừa hằm hằm nhìn Bạch Vũ, nói:
“Đồ ngu, cậu không phải ngông cuồng lắm à? Cậu ngông cuồng hơn cho tôi xem?”
“Bốp...”
Bạch Vũ không nói hai lời đã cho ông ta thỏa mãn, lại tát một cái.
Lưu Dũng kêu thảm thiết rồi lùi lại, may mà dựa vào người Tiết Nhan mới không ngỡ.
“Quá ngông cuồng, quá vô pháp vô thiên rồi”
Mặt mày Tiết Nhan thay đổi, cô ta nói: “Người đâu, báo cảnh sát, thông báo cho tất cả các ngân hàng khác cho tôi, Lam Hải Quỳnh đã vào danh sách đen của chúng ta.”
Vào lúc này, Bạch Vũ cũng lạnh lùng nhìn Tiết Nhan và Lưu Dũng.
“Hai người cũng bị tôi liệt vào danh sách đen”
Bạch Vũ nói rất bình tĩnh: “Sau này hai người không cần lăn lộn ở trong hệ thống các ngân hàng nữa.
Lưu Dũng có vẻ mặt khinh thường.
Lúc này Lam Hải Quỳnh cũng hơi ngây ngốc, không biết Bạch Vũ lại giở trò gì.
“Bị anh liệt vào danh sách đen ư?”
“Không cần lăn lộn ở trong hệ thống các ngân hàng nữa ư?
“Anh là cái thá gì?”
“Anh bị ngu à?”
Mấy nhân viên xinh đẹp vênh váo, rất là khinh thường.
Lưu Dũng cười lạnh một tiếng, nói: “Tôi lăn lộn nhiều năm ở ngân hàng, lần đầu tiên gặp người có khẩu khí lớn như vậy.
Đôi cao gót của Tiết Nhan nện xuống đất, cô ta nhìn Bạch Vũ với vẻ mỉa mai, nói: “Tôi nghe ý của cậu, cậu muốn sa thải chúng tôi sao?”
“Không sai, các người bị sa thải rồi”
Bạch Vũ đốp lại, không hề giống như nói đùa.
Đám người Lưu Dũng đều nhìn Bạch Vũ như nhìn kẻ ngốc.
Một tên phế vật ăn bám, nói muốn sa thải một giám đốc chi nhánh, một trưởng phòng, điều này có nực cười hay không.
Đám người Tiết Nhan làm việc nhiều năm ở hệ thống ngân hàng, chưa từng gặp chuyện hài hước như này.
Vẻ mặt Lam Hải Quỳnh cũng ngại ngùng.
“Vậy cậu sa thải cho tôi xem
Tiết Nhan khoanh tay trước ngực, phong thái thong dong nhưng ánh mắt đầy khiêu khích: "Sa thải một người đi”
"Ram---"
Vào lúc này, cửa lớn của khách sạn bị người khác đẩy ra, mười mấy nam nữ mặc đồ hiệu đi vào.
Người đi trên cùng là một người đàn ông trung niên mặc vest.
Khí thế mạnh mẽ.
Không giận tự uy.
Chính là Tiền Mạnh Hải.
Chủ nhân tương lai của ngân hàng Bách Hoa.
Đám người Tiết Nhan thấy vậy thì lũ lượt xoay người, mặt mày rạng rỡ đi lên đón.
“Cậu Tiền!”
Ngân hàng Bách Hoa là ngân hàng theo cơ chế cổ phần, nhà họ Tiền là cổ đông nắm giữ tám mươi phần trăm cổ phần, một câu có thể quyết định được vận mệnh của rất nhiều người.
Vậy nên nhìn thấy Tiền Mạnh Hải xuất hiện ở chi nhánh, đám người Tiết Nhan vừa kích động vừa có chút hoảng loạn.
Bọn họ không ngờ Tiền Mạnh Hải lại có thời gian tới chi nhánh nhỏ này.
“Cậu Tiền, sao anh lại tới đây?”
Lưu Dũng và Tiết Nhan nở nụ cười rạng rỡ nhất, đưa tay chuẩn bị bắt tay Tiền Mạnh Hải.
Ai ngờ Tiền Mạnh Hải không thèm để ý bọn họ.
Ông ta đi thẳng tới trước mặt Bạch Vũ, nắm lấy tay của Bạch Vũ, nói:
“Cậu Bạch, hôm qua thật sự xin lỗi...
Mọi người im phăng phắc, một chiếc kim rơi xuống cũng có thể nghe rõ.
Vô số người dùng ánh mắt khó tin, nhìn sang Bạch Vũ rất bình thường kia.
Mấy cô gái bịt miệng, mắt trợn tròn, không dám tin.
Tiết Nhan giống như bị hóa đá, đứng ngây ra.
Lưu Dũng thì càng đơ ra.
Chuyện này là sao?
Đám người Tiết Nhan và Lưu Dũng hoàn toàn không ngờ Bạch Vũ lại quen biết Tiền Mạnh Hải.
Bọn họ càng không ngờ, Tiền Mạnh Hải lại cung kính với Bạch Vũ như thế.
Lẽ nào bọn họ thật sự đã chọc vào người không nên chọc rồi sao?
Bạch Vũ lạnh nhạt nói: “Chào sếp Tiền
“Cậu Bạch, xảy ra chuyện gì thế?”
Tiền Mạnh Hải không có lập tức nói chuyện cầu y, mà lạnh lùng liếc nhìn xung quanh, người thông minh như ông ta có thể phát giác ra vấn đề.
Lưu Dũng và Tiết Nhan vội vàng xua tay: “Không có gì, không có gì”
“Ông ta sỉ nhục vợ tôi, còn muốn ép cô ấy làm gái, mà cô ta không phân rõ phải trái đúng sai đã tự ý phong sát đưa vào danh sách đen.
Bạch Vũ chỉ vào Lưu Dũng, nói đơn giản sự việc.
Cuộc sống ở rể một năm khiến Bạch Vũ biết thỏa hiệp nhường bộ sẽ khiến đối thủ giẫm đạp mình thậm tệ hơn, vậy nên anh có thù tất báo.
Lưu Dũng nhắm mắt nhắm mũi nói: “Cậu Bạch, chuyện này là hiểu lầm---”
“Im miệng!”
Chưa đợi Lưu Dũng nói hết cậu, Tiền Mạnh Hải đã thô lỗ cắt ngang, nhìn Bạch Vũ mà cung kính nói: “Cậu Bạch, xin lỗi, là tôi không dạy dỗ được người dưới trướng, là lỗi của tôi, là tôi không đúng”
“Sự việc nên được xử lý thế nào, cậu nói sao thì làm như thế, tôi tuyệt đối không có ý kiến.
Nhân viên ngân hàng muốn kèm trò hề của Bạch Vũ, nghe vậy con ngươi suýt nữa rơi ra.
Bạch Vũ nói rất nhẹ tênh: “Sếp Tiền, đây là người của anh, anh xem mà xử lý là được.
Một câu không đau không ngứa lại đã định sẵn Lưu Dũng phải trả giá đắt.
Ánh mắt của Tiền Mạnh Hải lần nữa nhìn sang đám người Tiết Nhan thì trở nên lạnh lẽo.
Lưu Dũng và Tiết Nhan miệng lưỡi khô khốc, suýt nữa hai chân mềm nhũn, quỳ xuống đất.
“Đứng yên!”
Tiền Mạnh Hải không nói lời thừa thãi, một cước giẫm gãy bắp chân của Tiết Nhan và Lưu Dũng.
Sau đó thì đấm đá túi bụi một trận.
“Bốp!
“Các người đã bị sa thải!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất