Rể Quý Vô Địch - Bạch Vũ

 

Về tới biệt thự nhà họ Lam, đi vào phòng của hai người, Lam Hải Quỳnh lật tay đóng cửa lại, sau đó nhìn Bạch Vũ khẽ nói một câu. 

“Cảm ơn anh.” 

Bạch Vũ mỉm cười, nói: “Cảm ơn anh cái gì” 

“Cảm ơn anh giải vây thay cho em à?” 

Anh xua tay, nói: “Chuyện này thì không cần, chúng ta còn chưa ly hôn, anh không thể để Triệu Tuấn Hào ép em như vậy.” 

“Không phải, em cảm ơn anh khiến em được mơ một giấc mơ đẹp. 

Lam Hải Quỳnh như bông hoa lan, đôi mắt lấp lánh, cô không phải là một cô gái ham tiền bạc, nhưng không đại biểu cô không thích những thứ như kim cương và siêu xe. 

Cô vốn tưởng rằng cả đời này cô sẽ như một con bò làm thuê cho người ta, mỗi năm kiếm được vài chục tỷ sống những năm tháng đẹp nhất. 

Nhưng không ngờ, tối nay Bạch Vũ lại cho cô một khoảnh khắc tỏa sáng, tuy ngắn ngủi nhưng cũng coi như từng có. 

Nghe thấy câu này, Bạch Vũ cất giọng dịu dàng: 

“Không có gì phải cảm ơn cả, có lẽ anh đã thật sự yêu em rồi. 

“Yêu em ư?” 

Lam Hải Quỳnh nghe vậy thì bật cười, nói: “Em cảm thấy ý nghĩa anh muốn bóp chết em còn nhiều hơn yêu em. 

Bọn họ kết hôn theo hợp đồng, đâu có tình cảm gì chứ? 

Cô cũng không tin Bạch Vũ bị nhà họ Lam bắt nạt một năm sẽ nảy sinh tình yêu với cô. 

Ánh mắt Bạch Vũ trở nên mê ly, anh nói: “Em không biết, mười tám năm trước, anh đã yêu em rồi... 

“Được rồi, anh nhập vai ngôn tình à? Dừng lại đúng lúc đi 

Lam Hải Quỳnh lườm Bạch Vũ, sau đó tháo Tình yêu khuynh thành trên cổ ra, lưu luyến không nỡ trả lại cho Bạch Vũ. 

Bạch Vũ chợt sững người, nói: “Em làm gì thế?” 

“Làm gì là làm gì?" 

Lam Hải Quỳnh hừ một tiếng: 

“Trả sợi dây chuyền cho anh, anh thật sự tưởng em sẽ tin, anh có ba trăm tỷ, có thể mua được Tình Yêu Khuynh Thành tặng cho em à?” 

“Vừa rồi em ở trên chiếc Lamborghini đó đã nhìn thấy rồi, trên giấy đăng ký xe viết chiếc Lamborghini thuộc về tập đoàn Thiên Bảo” 

“Nếu em đoán không sai, sợi dây chuyền và chiếc Lamborghini này đều là anh thông qua Tống Quế Khanh mượn của tập đoàn Thiên Bảo. 

“Mục đích là để em mát mày mát mặt” 

“Bây giờ em mát mày mát mặt rồi, em cũng rất hài lòng, chúng cũng nên trả lại, nếu không có mất mát gì, bán anh và em cũng không đủ đền" 

Cô rất tiếc ‘Tình Yêu Khuynh Thành, đây chắc là sợi dây chuyền đắt nhất mà cô có thể đeo trong kiếp này, nhưng cô cũng biết giày thủy tinh của Lọ Lem cuối cùng vẫn phải trả lai. 

Bạch Vũ dở khóc dở cười, nói: “Xe quả thật là mượn, nhưng sợi dây chuyền...” 

“Thừa nhận xe là đi mượn là được, anh giữ lấy, ngày mai mau đi trả lại.” 

Lam Hải Quỳnh cắn môi thu lại sự luyến tiếc, để sợi dây chuyền vào trong hộp rồi nhét vào trong lòng Bạch Vũ: 

“Nể tình tối nay anh làm em mát mày mát mặt còn đả kích Triệu Tuấn Hào, em không truy cứu chuyện anh và Tống Quế Khanh liếc mắt đưa tình” 

“Tuy chúng ta không có tình cảm nhưng trước khi chúng ta ly hôn, anh buộc phải giữa trinh tiết" 

“Nếu không em sẽ cho anh biết tay” 

“Em không nói chuyện với anh nữa, em phải đi tắm rồi đi ngủ, ngày mai còn phải bàn bạc khoản vay với trưởng phòng Lưu. 

Sau khi nói xong, cô xoay người đi vào phòng trong, còn đóng cửa cái rầm. 

Bạch Vũ nhìn đồ trong tay mà cười khổ... 

Sáng ngày hôm sau, Bạch Vũ dậy luyện công từ sớm. 

Anh đã sắp xếp sẵn thời gian cho mình, thứ 2-4-6 học y thuật, thứ 3-5-7 tu luyện võ đạo, chủ nhật thì học qua cầm kỳ thi họa. 

Đương nhiên thì phải vận chuyển mấy vòng vào mỗi ngày. 

Luyện công xong, sau khi tiễn hết người nhà họ Lam đi làm, Bạch Vũ lái xe tới cửa hàng điện thoại. 

Tối qua trở về, anh đã sửa nửa tiếng, chiếc iphone không những không khởi động được, ngược lại còn nổ pin, khiến Bạch Vũ không thể không đổi điện thoại. 

Hơn một tiếng sau, Bạch Vũ ra khỏi cửa hàng điện thoại. 

Trong tay anh có thêm một chiếc điện thoại huawei mới, sau khi lắp sim vào thì mở máy. 

Khi chờ đợi, Bạch Vũ nhìn một cái thì thấy một chiếc taxi đi tới ngân hàng Bách Hoa ở đối diện. 

Cửa xe mở ra, Lam Hải Quỳnh chui ra, sau đó mặt mày lạnh lùng đi vào đại sảnh. 

Bạch Vũ vừa nghịch điện thoại vừa đi qua đường, đi về phía ngân hàng. 

Anh nhớ tới chuyện khoản vay của Lam Hải Quỳnh. 

Ngân hàng Bách Hoa là ngân hàng thương nghiệp ở vùng này, bởi vì chính sách hỗ trợ, có rất nhiều doanh nghiệp của Trung Hải đều mở tài khoản ở đây, nó được mệnh danh là ngân hàng lớn thứ năm. 

Bạch Vũ vừa tới cửa ngân hàng thì điện thoại rung lên. 

Anh cầm lên nghe, rất nhanh đã nghe thấy giọng nói lo lắng của Hàn Khê: 

“Bạch Vũ, cuối cùng cũng gọi được cho anh rồi. 

Cô ta nói bằng giọng nói oán trách: “Hôm qua muốn xin lỗi anh, nhưng gọi anh mãi mà không được, muốn tới nhà họ Lam tìm anh lại cảm thấy quá đường đột” 

Bạch Vũ khẽ mỉm cười, nói: “Điện thoại của tôi bị hỏng, vừa ra ngoài mua điện thoại mới xong.” 

“Thì ra là vậy, tôi còn tưởng anh tức giận. 

Hàn Khê ngộ ra, lần nữa thở phào, nói: “Bạch Vũ, hôm qua thật sự xin lỗi. 

“Được rồi, tôi biết cô muốn nói gì, không sao, chuyện hôm qua đã qua rồi. 

Bạch Vũ nói rất thẳng: “Cô yên tâm đi, sẽ không ảnh hưởng tới giao tình của chúng ta đâu, tôi còn phải cảm ơn sợi dây chuyền Tình Yêu Khuynh Thành của cô. 

“Vợ anh thích chứ?” 

Hàn Khê hoàn toàn yên tâm rồi, sau đó khẽ cười hỏi: “Bây giờ anh đang ở đâu?” 

Bạch Vũ chợt sững người, sau đó mỉm cười, nói: “Sếp Tiền tìm tôi à?” 

Hàn Khê không che giấu, nói: “Hôm qua anh ấy cầu xin tôi rất lâu, buổi sáng lại gọi tôi mười mấy cuộc, không ngừng hối hận về hành vi ngông cuồng tự đại của bản thân. 

“Tình hình cụ thể thì thôi không nói nữa, tóm lại, bây giờ sếp Tiền rất muốn gặp anh. 

Cô ta bổ sung một câu: “Anh ấy hy vọng tự mình xin lỗi anh.” 

Bạch Vũ gửi một định vị, nói: “Tôi đang ở chi nhánh Hồng Tinh của Bách Hoa. 

Hàn Khê vội vàng nói: "Được, được, anh đợi chút, tôi bảo anh ấy tới tìm anh ngay” 

Sau khi cúp máy, Bạch Vũ bỏ điện thoại vào trong ngực, đi vào đại sảnh tìm kiếm bóng dáng của Lam Hải Quỳnh, vừa hay nhìn thấy cô đi vào khu vay tín dụng. 

Sau đó, cô đi vào phòng làm việc có treo biển “trưởng phòng Lưu Dũng”. 

Bạch Vũ nhìn ra Lam Hải Quỳnh tâm sự trùng trùng, vì thế đi theo xem thử. 

“Trưởng phòng Lưu, tôi vay ba trăm tỷ, xin ông giúp đỡ, nhất định phải duyệt cho tôi. 

Trong một phòng làm việc ở cuối khu vay tín dụng, Lam Hải Quỳnh lo lắng nhìn một người đàn ông trung niên hói đầu, nói: 

“Tôi không chỉ dừng hai dây chuyền sản xuất, còn vay không ít tiền cho bọn cho vay nặng lãi. 

“Tiền lãi mỗi ngày mất hơn trăm triệu, ông con không duyệt cho tôi, tôi sắp bị ép điên rồi.” 

Cô nói rất chân thành: “Chúng ta hợp tác nhiều năm, ông chắc biết thực lực của công ty chúng tôi... 

“Lam tổng, tôi từng nói rất nhiều lần rồi, công ty Thiên Đường kinh doanh rất mạo hiểm, khoản vay ba trăm tỷ, ngân hàng không thể cho vay tiếp. Lưu Dũng không do dự mà đả kích Lam Hải Quỳnh, sau đó lại mỉm cười mở ngăn kéo ra, quăng ra một bản thỏa thuận đã viết sẵn 

“Có điều cậu Uông có thể cho cô vay, đây là hợp đồng cho vay một trăm năm mươi tỷ, đủ để cô giải quyết vấn đề cấp bách trước mắt của cô.” “Chỉ cần cô ký tên là lập tức có hiệu lực" 

“Cô có thể cầm tiền bất cứ lúc nào.” 

Ông ta rất thẳng thắn: “Nhưng cô phải hầu hạ cậu Uông một đêm. 

Cậu Uông? 

Gương mặt Lam Hải Quỳnh thay đổi, rõ ràng cô biết người đó, sau đó ánh mắt của cô chợt lạnh đi và nói: 

“Trưởng phòng Lưu, ông biết ông đang nói cái gì không?” 

Cô đè nén cơn giận, nói: “Ông không cảm thấy nói những lời này rất kinh tởm hay sao?” 

Lưu Dũng xua tay: “Tôi đương nhiên biết mình đang nói cái gì, tôi là muốn cô đi hầu hạ cậu Uông” 

“Lần trước trong bữa tiệc hữu nghị giữa Trung Hải và Long Đô, cậu Uông của Long Đô nhìn trúng cô, muốn tôi làm thuyết khách” 

“Chỉ cần cô hầu hạ cậu ấy một đêm, cậu ấy sẽ chuyển tiền vào ngân hàng này, còn chia cho tôi một ít cổ phiếu của công ty mới. 

“Cậu Uông là khách hàng lớn của ngân hàng chúng tôi, tiền của cậu ấy ở Trung Hải rất quan trọng với chúng tôi, cho tôi cổ phiếu còn có thể giúp tôi tự do tài chính. 

“Nếu cô đi tiếp cậu Uông, hợp đồng một trăm năm mươi tỷ là của cô, tôi còn có thể giảm một chút lãi suất cho cô” 

“Ra ra vào vào, cô tiết kiệm được mười mấy tỷ" 

Lưu Dũng từng bước ép Lam Hải Quỳnh. 

Lam Hải Quỳnh trầm giọng, nói: “Tôi sẽ không thực hiện loại giao dịch bẩn thỉu này” 

Lưu Dũng không hề nản lòng, nói tiếp: 

“Tôi biết chuyện này có hơi đột ngột, nhưng đây là một cơ hội của tôi, cũng là một cơ hội của cô.” 

“Nó có thể mang tới lợi ích cực lớn cho tôi, cũng có thể thay đổi cuộc đời sau này của cô. 

“Ngoại trừ hợp đồng một trăm năm mươi tỷ, tôi còn có thể đồng ý, sử dụng mối quan hệ giúp công ty của cô bán được sản phẩm... “Một đêm của cô có thể bớt được rất nhiều áp lực, cũng có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền, cô cần gì phải cứng đầu như thế” 

Ông ta dụ dỗ: “Lam tổng từ từ suy nghĩ... 

Lam Hải Quỳnh nói bằng giọng trầm thấp: “Trưởng phòng Lưu, tôi sẽ không làm như thế” 

Lưu Dũng khẽ thở dài một tiếng, nói: “Lam tổng à, cô xem, không phải chỉ là ngủ một lần thôi sao, chỗ tốt rất nhiều” 

“Rất nhiều người muốn cơ hội này mà chưa chắc có, cô sao lại không làm? Nhắm một mắt mở một mắt thôi mà... 

“Cô cũng đã kết hôn rồi, ngủ một tí thì có sao đâu chứ?” 

“Hơn nữa nếu cô giúp tôi lần này, sau này chúng ta hợp tác sẽ càng vui vẻ hơn. 

“Nếu cô không giúp, vậy cô không có duyên với số tiền này hay sao?” 

Mềm mỏng kết hợp cứng rắn, từng chiêu trí mạng, nhìn một cái là biết Lưu Dũng là một tên cáo già, định lực không tốt thì sẽ bị lay động. 

Lam Hải Quỳnh đứng dậy: “Trưởng phòng Lưu, tôi đúng là cần tiền, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không giao dịch như thế.” 

Cô có vẻ ngoài lạnh lùng, tính cách cứng cỏi, còn có giới hạn của bản thân. 

“Không đồng ý thì một trăm năm mươi tỷ này cô đừng hòng có được.” 

Lưu Dũng đột nhiên phát điên, đập bàn một cái, hắn học uy hiếp: 

“Hơn nữa tháng sau sẽ đến hạn khoản vay chín mươi tỷ trước đó, công ty Thiên Đường cũng buộc phải trả đúng hạn. “Một khi quá ngày, tôi có quyền tịch thu sản nghiệp của Thiên Đường, đến lúc đó cô sẽ chả còn cái gì hết. 

“Thậm chí sẽ bị bọn cho vay nặng lãi ép tới đi bán thân tiếp khách. 

“Thay vì bị một đám người ngủ, còn không bằng để một mình cậu Uông ngủ” 

“Với lại, cậu Uông nói thế nào cũng là một trong bốn thiếu gia của Long Đô, ngủ với cô là vinh hạnh to lớn của cô, cô còn giả bộ thanh cao cái gì?” 

Ông ta còn đứng dậy, cười cười giả tạo tới gần. 

“Ngủ cái con mẹ nhà ông. 

Lam Hải Quỳnh cầm ly trà lên hắt. 

Lưu Dũng lập tức biến thành con gà mắc mưa. 

“Tiện nhân, cô dám tạt tôi, tôi giết chết cô. 

Lưu Dũng không thèm lau nước trà, trực tiếp đá một cước. 

"Bup---" 

Lam Hải Quỳnh không tránh kịp, phần bụng đau nhói, cả người lẫn ghế ngã ra đất. 

Ra tay tàn nhẫn. 

"Ram!" 

Gần như cùng một lúc, cửa phòng bị người khác đạp một cước mở ra. 

eyJpdiI6ImJGeWZmZUh6Nk9vdmRVck92OWtvM2c9PSIsInZhbHVlIjoiMzVkZWI5U1g2TjRcLzBiT2p2ZHJQaWNLZHE5RGRPZlhBWlc5bEUyN0tDaDFBeUZQRGFKSDRGcGNkKzM5UlR6VUxDdEtxVldZMnhrZGV6VlBVc2lKdzZXR0tQTVVLSmtqdkN6SW1sRUlsRmpVakdyUFwvRXJWYkM1SklFWFFsb3BiYXhIWU01S0tad1J4Sk5aNkhcL1lwc2I1aWd0NlpBenVTcDRBWFJrYjJCUldoV1JnaGpWN1Z4OE9PNEVsVEphcnZ2NkhON0NDOVo4a2UzTmxpZjV4WDBvNERiSURlMkppSHNHYzZkUno5cTl5cz0iLCJtYWMiOiI3YjIwNzU0NzZmNjBjMGFiOTNlMjhhOGUzMjU4ZTkyNGE5ODI4ZTQ5NGUwZWMzMjJkOWQ3MDg5NTJiNjMyZmQ4In0=
eyJpdiI6Ikk5dnd2NFlqeTd6R3NmcmpnbXFIQUE9PSIsInZhbHVlIjoibFk3NEhrR3RtUThjRDA4c1RtUEhsVHl4YUtcL1dpOE9JNTZiMzBIeHZoV3c0OFg3emNVSVwvcDdBT1N0dHVqbEhPQit6d2c3Z2hpdWtWYXlyOWh4Y0Raa1wvY3BDTFRNdGZsNnZoalwvR2RoTElrPSIsIm1hYyI6ImY3N2Y5NGM1ZDRmNTE0ODQyOWE0NmVhODQyMmU4ZmYzNTExMzM5NDk2NzFjNGY1ZGVjNzNmZWU3ZDUxZGE4ZDgifQ==

Một âm thanh vang lên, Bạch Vũ trực tiếp tát Lưu Dũng ngã ra đất.

Ads
';
Advertisement