Sáng ngày hôm sau, sau khi ba người nhà họ Lam đi làm, Bạch Vũ cũng nhanh chóng làm xong việc nhà, chuẩn bị tới trung tâm tìm kiếm việc làm để tìm việc.
Lam Hải Quỳnh hy vọng anh đi làm như vậy, anh tóm lại phải kiếm một công việc để làm lá chắn...
Chỉ là anh còn chưa ra ngoài, Tống Quế Khanh gọi điện tới.
“Cậu ân nhân, cậu đang ở đâu thế?”
Cô ta nói với giọng dịu dàng như gió xuân: “Bây giờ cậu có rảnh không?”
Bạch Vũ chợt lo lắng, hỏi: “Sếp Tống, sao thế? Thiến Thiến có chuyện gì sao?”
Thiến Thiến là người đầu tiên anh cứu, hơn nữa tuổi còn nhỏ như vậy, Bạch Vũ không muốn cô bé xảy ra chuyện.
Tống Quế Khanh có chút cảm động, nói: “Không, không, tình hình của Thiến Thiến đã ổn định rồi, sẽ không nguy hiểm nữa.
Bạch Vũ thở phào một hơi, nói: “Thiến Thiến không sao thì tốt, tôi rảnh, sếp Tống có chuyện gì vậy?”
“Bạch Vũ, cậu đừng gọi tôi là sếp Tống, anh gọi tôi là Quê Khanh hay chị Khanh đi.
Tống Quế Khanh bất lực cười nói: “Cậu là ân nhân của Thiến Thiến, cậu gọi tôi là sếp Tống thì xa lạ quá.
“Được, vậy tôi gọi chị là chị Khanh
Bạch Vũ nói với vẻ hơi do dự: “Có điều chị cũng gọi tôi là cậu ân nhân, chị gọi thẳng tên tôi là được.”
Tống Quế Khanh khẽ cười một tiếng, nói: “Được, tôi gọi cậu là Bạch Vũ hoặc là cậu em.
Cậu em ư?
Bạch Vũ có vẻ ngại ngùng, nói: “Chị Khanh có chuyện gì mà tìm tôi vậy?”
“Là thế này, một trưởng bối của tôi vào một tháng trước đột nhiên bị bệnh, bụng thường xuyên khó chịu cuộn trào”
Tống Quế Khanh nói đơn giản lý do: “Chỉ khi ăn một ít đồ lạnh mới dễ chịu một chút.
“Một khi ăn đồ ăn nóng hoặc nước sôi, cả người sẽ cực kỳ khó chịu thậm chí ngất xỉu”
“Chú ấy đã tới rất nhiều bệnh viện cũng khám không ít các bác sĩ, kết quả đều không có chuyển biến tốt, tinh thần ngược lại càng ngày càng kiệt quệ” “Không đến nửa tháng, tụt những 10kg, tinh thần cũng cực kỳ rệu rã.”
“Tối qua có chút tinh thần ra ngoài ăn cơm, kết quả lại trực tiếp ngất xỉu ở bãi đỗ xe, suýt nữa thì không qua khỏi.
“Y thuật của cậu cao siêu, cứu Thiến Thiến hai lần nên tôi tìm cậu khám giúp.
Tống Quế Khanh rất tin tưởng vào Bạch Vũ, cô ta nói: "Cậu có tiện theo tôi đi một chuyến không?”
“Tôi có thể đi xem thử.”
Bạch Vũ đồng ý ngay: “Có điều có thể chữa được hay không thì tôi không dám bảo đảm.
Trong lòng anh rất rõ, nếu không phải tới nước đường cùng và hai nhà có mối quan hệ tốt, Tống Quế Khanh sẽ không làm phiền anh.
“Vậy thì cảm ơn cậu quá.
Tống Quế Khanh mừng như điên, nói: “Bạch Vũ, cậu gửi địa chỉ cho tôi, tôi đến đón cậu.
Sau khi cúp máy thì Bạch Vũ chợt vỗ đầu, anh nhớ tới ba điều quy ước của Lam Hải Quỳnh, ngộ nhỡ bị cô biết anh đi cứu người, anh sợ rằng sẽ gặp rắc rối.
Anh nhắc nhở mình, lát nữa phải khớp lời với Tống Quế Khanh.
“Tít tít...
Rất nhanh, một chiếc Ferrari đỗ ở cửa biệt thự, cửa xe được hạ xuống, chính là gương mặt tuyệt đẹp của Tống Quế Khanh.
Cô ta mất đi vẻ hốc hác và tuyệt vọng lúc Thiến Thiến xảy ra tai nạn xe, cả người tỏa ra sự quyến rũ và sắc thái ban đầu.
Giống như một đóa hoa sắp héo nở rộ lần nữa.
Tư thế của cô ta ưu nhã cũng có đôi chút lười nhác, nửa cơ thể dựa vào ghế, cô ta gọi: “Bạch Vũ, lên xe.
Mày mắt như tranh vẽ, trong mắt nhuốm hồng trần, ánh lên sự quyến rũ tuyệt thế.
Nhìn người phụ nữ đang đợi, Bạch Vũ hơi sững người, tự dưng cảm thấy hô hấp gấp gáp.
Hai lần trước gặp nhau, bởi vì sự chú ý đều tập trung lên người Thiến Thiến nên Bạch Vũ không có để ý Tống Quế Khanh lắm.
Bây giờ nhìn kỹ, đúng là nhân vật lớn.
Anh thở dài một hơi, cầm một hộp ngân châm chui vào trong xe.
Mùi thơm trong xe xộc tới, nhất là đôi chân của Tống Quế Khanh, trắng tới mức khiến người ta nhức đầu.
“Có cần chào cô Lam không?”
Tống Quế Khanh cười đầy quyến rũ, giống như hoa quỳnh nở đêm, đẹp tới mức lu mờ vạn vật.
“Không cần, đi thôi.
Hô hấp của Bạch Vũ có hơi gấp, sau đó anh vận chuyển đè xuống.
Tống Quế Khanh vô tình hay hữu ý liếc nhìn Bạch Vũ, phát hiện anh có vẻ mặt bình tĩnh ánh mắt trong veo, không có chút dục hỏa nào toát ra.
Cô ta rất kinh ngạc trước khả năng tự kìm chế của Bạch Vũ.
Cô ta rất rõ về sự quyến rũ của mình, nhìn khắp Trung Hải, trừ mấy lão hồ ly kia thì không ai có thể cưỡng lại sự quyến rũ của cô ta.
“Một cậu chàng thật đặc biệt.
Tống Quế Khanh càng thêm hứng thú, sau đó kêu aiya một tiếng, cơ thể nghiêng về phía Bạch Vũ.
Bạch Vũ vô thức đưa tay, đỡ lấy nửa bên người của cô ta, nhưng bàn tay phải mềm mại của Tống Quế Khanh lại thuận thế trượt vào chỗ chính giữa ghế của Bạch Vũ.
Bớt chợt nắm lấy.
Cơ thể của Bạch Vũ lập tức cứng ngắc.
Tống Quế Khanh ghé sát bên tai Bạch Vũ, đôi môi đỏ phả ra hơi nóng rực người:
“Tôi còn tưởng sức quyến rũ của tôi tụt giảm rồi cơ...
Mười giờ sáng, chiếc Ferrari chạy vào một trang viên đẹp và tĩnh mịch.
Diện tích của trang viên rất lớn, có không ít người giúp việc và vệ sĩ, phong cách kiến trúc còn là kết cấu tiềm long hấp dương, nhìn một cái là biết nhà giàu có.
Bạch Vũ đi theo Tống Quế Khanh vào đại sảnh thì càng sững sờ trước vật bài trí ở xung quanh.
Đại sảnh gần nghìn mét vuông đều là đồ cổ.
Tranh chữ, đồ sứ, chiến đao, ngọc thạch, gỗ... cái gì cũng có, giá trị ít nhất phải ba nghìn tỷ.
Xa hoa quá rồi.
“Quế Khanh, lâu rồi không gặp, ngọn gió nào đưa cháu tới vậy?”
Khi Bạch Vũ đang tò mò đánh giá xung quanh, trên tầng hai bỗng truyền tới một trận ho.
Sau đó thì thấy mấy nam nữ vây lấy một ông lão.
Ông lão rất cao nhưng thân hình gầy gò, cộng thêm lý do sụt cân đột ngột, cả người nhìn trông giống như cái sào tre.
Bạch Vũ nhìn một cái đã nhận ra đối phương, đây chính là ông lão ngất xỉu ở cửa nhà hàng Đại Phú Hào.
Anh thầm nói thế giới này đúng là nhỏ.
“Chú Hoa, cháu cũng không muốn đến, con gái của cháu vẫn đang nằm viện đó”
Tống Quế Khanh khẽ cười một tiếng, dẫn Bạch Vũ đi tới: “Chỉ là cháu nghe nói sức khỏe của chú càng ngày càng tệ nên cháu dẫn Bạch Vũ tới khám cho chú.
Quan hệ của hai nhà rõ ràng rất tốt nên nói chuyện qua lại rất thoải mái.
Nghe thấy sức khỏe của ông lão càng lúc càng tệ, giữa lông mày của người thân có thêm một chút buồn bã.
Rõ ràng ai cũng biết, ông lão tiếp tục tình trạng như này nữa, không quá một tháng thì sẽ chết.
“Cháu có lòng rồi.
Ông lão lại cười to, nói: “Có điều không cần buồn vì chú, sống chết có số, phú quý do trời, chú nhìn thấu rồi”
“Đúng rồi, tình hình của Thiến Thiến sao rồi?”
“Thương tích có gì đáng lo không?”
Ông lão nói bằng lời lẽ rất quan tâm: “Chú vừa đấu giá được mấy cây nhân sâm, lát nữa cháu mang về cho Thiến Thiến”
“Cảm ơn chú Hoa quan tâm, Thiến Thiến không sao rồi, đã qua cơn nguy hiểm.
Tống Quế Khanh bỗng mỉm cười giới thiệu cho Bạch Vũ: “Bạch Vũ, đây là ông Hàn Quốc Hoa, đại gia đồ cổ của Trung Hải”
“Chú Hoa, đây là em của cháu, cũng là ân nhân của cháu – Bạch Vũ, Thiến Thiến là do cậu ấy ra tay cứu.
“Hôm nay cháu dẫn cậu ấy tới đây là để cậu ấy khám cho chú”
Cô ta nói ra mục đích đến.
“Bạch Vũ? Cứu Thiến Thiến?”
Hàn Quốc Hoa mỉm cười bắt tay với Bạch Vũ, nói: “Tuổi trẻ như này mà đã có bản lĩnh khởi tử hồi sinh, thiếu niên anh hùng, cậu Bạch, vất vả rồi.”
Bạch Vũ vội vàng bước tới, nói: “Ông Hàn khách sáo rồi, bạn của chị Khanh, cũng là bạn của Bạch Vũ”
Cùng lúc, anh vận chuyển ngọc Sinh Tử...
Tình trạng vẫn giống như chẩn đoán tối qua.
Tuy tối qua anh đã dùng Tứ Tượng Hóa Độc cứu Hàn Quốc Hoa, nhưng một châm cuối cùng bị cô gái mặc đồ Givenchy đánh rớt, bỏ lỡ cơ hội ép nguồn gốc ra ngoài.
Qua một đêm, độc tố trong cơ thể Hàn Quốc Hoa lại lan ra, đối diện với bờ vực sinh tử.
“Á, lại là tên lừa đảo anh à?”
Vào lúc này, có một cô gái chạy từ trên tầng xuống, cô ta chính là cô gái mặc đồ Givenchy tối qua.
Cô ta nhìn thấy Bạch Vũ thì rất kinh ngạc, sau đó thì nổi giận, nói:
“Người đâu, người đâu, bắt anh ta đưa tới đồn cảnh sát.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất