Rể Quý Vô Địch - Bạch Vũ

 

Mười một giờ tối, Bạch Vũ và Lam Hải Quỳnh về tới nhà họ Lam. 

Lam Quốc Khánh và Lý Tuyết Nhàn đã ngủ rồi, vậy nên hai vợ chồng cũng nhẹ tay nhẹ chân. 

Tuy Bạch Vũ còn nhớ tới bệnh tình của ông lão, nhưng cô gái mặc đồ Givenchy coi anh là kẻ lừa đảo, anh cũng chỉ có thể tạm thời gác lại một bên. 

Có lẽ do chưa chữa trị tận gốc, Bạch Vũ phát hiện ánh sáng trắng không tăng lên, vẫn là hai tia. 

Bạch Vũ tắm sau cùng, sau khi sấy tóc giặt quần áo xong, sau đó anh mới đẩy cửa phòng ngủ ra. 

Anh phát hiện Lam Hải Quỳnh còn chưa ngủ, bật đèn đầu giường gọi video call. 

Lam Hải Quỳnh rúc trong chăn ăn mặc rất tùy ý. 

Váy ngủ voan màu trắng mặc trên người, mềm mại, quyến rũ vô cùng. 

Phần lớn làn da trắng lộ ra bên ngoài, trong thấp thoáng còn có thể nhìn thấy viền ren màu đen ở cạnh đùi. 

Chỉ là nhìn thấy Bạch Vũ đi vào, cô kéo chăn cuốn lại, che đi toàn bộ cảnh xuân. 

Đầu video bên kia là một người phụ nữ mặt tròn, chân vắt lên sô pha, đôi chân trắng nõn, lộ ra đường cong mê người. 

Bạch Vũ biết cô ta, Triệu Mỹ Ngọc – chị họ xa có quan hệ thân thiết với Bạch Vũ, cũng là người luôn khinh thường anh. 

“Yo, Hải Quỳnh, em khỏi bệnh rồi, sao còn chưa ly hôn với tên phế vật đó?” 

Triệu Mỹ Ngọc bắt được bóng dáng của Bạch Vũ, nói: “Hơn nữa còn cho cậu ta ở cùng một phòng ngủ với em?” 

Lam Hải Quỳnh liếc nhìn Bạch Vũ, nói: "Anh ấy là chồng hợp pháp của em, anh ấy không ngủ trong phòng ngủ của em thì ngủ ở đâu?” 

“Ầu, chị nhớ, em từng nói, cậu ta ngủ ở gầm giường” 

Triệu Mỹ Ngọc hất cằm lên, nói: “Có điều cô nam quả nữ chung một phòng, vẫn có ảnh hưởng không tốt lắm” 

“Chuyện này tốt nhất đừng để anh trai của chị biết, nếu không anh ấy sẽ không vui. 

Cô ta nhắc nhở Lam Hải Quỳnh. 

Bạch Vũ hơi nhíu mày, anh biết anh trai của Triệu Mỹ Ngọc – Triệu Tuấn Hào, phú nhị đại có chút tiếng tăm ở Trung Hải. 

Anh ta từng là người theo đuổi điên cuồng của Lam Hải Quỳnh, còn không chỉ một lần ở nơi công cộng hét nếu không có được Lam Hải Quỳnh thì anh ta cũng không sống nổi nữa. 

Nhưng nghe thấy Lam Hải Quỳnh bị mắc bệnh nặng thì anh ta nhanh chóng ra nước ngoài, giống như lo lắng nhà họ Lam muốn anh ta làm con rể ở rể ở xung hỷ vậy. 

Triệu Mỹ Ngọc cũng cắt đứt liên lạc với Lam Hải Quỳnh nửa năm, dạo gần đây mới không biết thông qua kênh nào mà liên lạc lại. 

“Em và anh của chị không có quan hệ gì hết, anh ta có vui hay không thì có liên quan gì tới em chứ. 

Lam Hải Quỳnh vặn mình một cách lười nhác, nói: "Mỹ Ngọc, chị đừng làm chuyện ghép đôi uyên ương nữa. 

“Vậy không được, lúc chị biết em, chị đã coi em là chị dâu của mình rồi.” 

Triệu Mỹ Ngọc dường như muốn thị uy với Bạch Vũ: “Trừ anh của chị ra, không ai có tư cách có được em.” 

“Một năm trước, nếu không phải anh ấy lâm thời ra nước ngoài xử lý công việc thì bây giờ em đã là chị dâu của chị lâu rồi, đâu tới lượt tên phế vật đó nhúng chàm?” “Hải Quỳnh à, em tới lúc khi nào ly hôn với tên phế vật đó?” 

Triệu Mỹ Ngọc lại bổ sung một câu: “Hai ngày nay anh của chị đã trở về, tới lúc đó chắc chắn sẽ điên cuồng theo đuổi em” 

“Bên cạnh em có tên phế vật Bạch Vũ đó, sẽ ảnh hưởng thế giới của em và anh của chị. 

“Ly hôn ư?” 

Lam Hải Quỳnh nhìn Bạch Vũ, nói kiểu giận dỗi: “Xem tình hình đi 

Bạch Vũ cười khổ một tiếng, anh biết cô vẫn còn giận. 

Triệu Mỹ Ngọc nói với vẻ bất mãn: 

“Cái gì là xem tình hình? Em nhất định phải ly hôn, nếu không em làm sao kết hôn với anh của chị được? Sao em vào được cửa lớn nhà họ Triệu được?" Lam Hải Quỳnh hơi nhíu mày, nói: “Mỹ Ngọc, em và anh của chị thật sự không có khả năng” 

“Anh của chị xuất sắc như thế, một đống phụ nữ muốn gả cho, nể tình em là bạn thân kiêm em họ của chị, chị mới chừa anh của chị cho em. 

Triệu Mỹ Ngọc hất cằm lên nói: “Em đừng có mà làm giá” 

Lam Hải Quỳnh dựa vào gối, nói: “Không nói nữa, ngày mai em còn phải đi họp, em ngủ trước đây. 

“Vậy được, ngủ ngon” 

Triệu Mỹ Ngọc nửa đùa nửa nghiêm túc nói: 

“Có điều em phải giữ trinh tiết, không thể để Bạch Vũ được hời, anh của chị muốn nghiệm thân vào đêm tân hôn” 

“Đến lúc đó xảy ra chuyện gì, chị không bảo vệ được em và Bạch Vũ đâu. 

Lam Hải Quỳnh nhíu mày tắt cuộc gọi video. 

Bạch Vũ sấy xong tóc, lấy chăn đệm ra, im lặng nằm xuống, anh không giỏi dỗ cô gái đang tức giận. 

Lam Hải Quỳnh vô thức siết chặt tay, tối nay tên khốn này suýt nữa gây họa lớn, lẽ nào không cần nói gì với cô hay sao? 

Cô nghĩ tới việc Bạch Vũ không nghe khuyên nhủ, để cô gái mặc đồ Givenchy chửi, trong lòng cô rất tức tối. 

Lam Hải Quỳnh khuyên chính mình, đừng để tâm tới Bạch Vũ, nhưng cơn giận trong lòng vẫn không kìm được mà sôi sục, khiến cô rất bực bội. 

Cô mở cửa của phòng trong xông ra ngoài, nói: “Bạch Vũ, em muốn đặt ra ba điều quy ước với anh. 

Bạch Vũ ngồi dậy, nói: “Em nói?” 

Lam Hải Quỳnh vênh mặt lên, nói: “Điều thứ nhất, bắt đầu từ hôm nay, anh tiến bộ một chút, đừng để bị người khác coi là phế vật nữa.” 

Ánh mắt Bạch Vũ rất dịu dàng, anh nói: “Được.” 

“Điều thứ hai, cất y thuật nông cạn của anh đi, đừng hại người hại mình” 

Lam Hải Quỳnh hừ một tiếng: “Em biết anh nhiệt tình, nhìn thấy bệnh nhân thì nhớ tới mẹ anh, đồng cảm nên mới cứu chữa cho ông ấy” 

“Nhưng anh cũng không thể cậy mạnh, lúc đó hại người khác, cũng sẽ mang lại rắc rối cho anh. 

Cô lạnh lùng nhìn Bạch Vũ, nói tiếp: “Anh hứa với em, sau này không được hành y bừa bãi nữa” 

Bạch Vũ gật đầu, nói: “Được, anh hứa. 

Anh bốc thuốc đúng bệnh nên không dính tới hai chữ bừa bãi. 

Lam Hải Quỳnh thở phào, nói: “Điều thứ ba, anh mau chóng tìm một công việc nghiêm chỉnh, không mong lương quá cao, chỉ cần anh có công việc đàng hoàng. 

Vẻ mặt Bạch Vũ hơi do dự nhưng cuối cùng anh cũng gật đầu: “Được. 

“Đây là anh tự hứa đó nha” 

Vẻ mặt Lam Hải Quỳnh có dịu lại, cô nhẹ nhàng nói: “Nếu để em phát hiện anh thất hứa, em đi tìm mẹ anh cáo trạng.” 

Cô nhoẻn miệng, nói: “Anh có ý kiến gì không?” 

Một năm nay, Bạch Vũ chỉ mang lại sự sỉ nhục và thất vọng cho cô, mấy ngày nay không dễ gì mới nhìn thấy hy vọng, Lam Hải Quỳnh không muốn Bạch Vũ lấy lòng mọi người. 

Làm việc tới nơi tới chốn mới là chuyện Bạch Vũ nên làm. 

Vì vậy, cô cố gắng tránh nói tới chuyện trùng tu sơn trang Vân Đỉnh, tránh kích thích lòng tự trọng của Bạch Vũ. 

“Nếu anh làm theo yêu cầu của em thì sao?” 

Bạch Vũ xoa đầu cười hỏi một câu: “Có phần thưởng gì?” 

Lam Hải Quỳnh suy nghĩ một lát, mặt hơi đỏ: “Anh muốn cái gì?” 

Bạch Vũ lập tức hứng khởi: “Anh muốn ngủ.” 

“Cầm thú! Cầm thú! Cầm thú!” 

Lam Hải Quỳnh mắng mấy câu, sau đó đóng cửa cái rầm rồi đi ngủ. 

Thật là cầm thú, cô nghĩ anh tiến bộ rồi, thế mà anh lại muốn ngủ với cô, quá vô sỉ rồi. 

Lam Hải Quỳnh nghiến răng nghiến lợi muốn băm Bạch Vũ thành trăm mảnh, nhưng lại phát hiện trong lòng không còn sự căm ghét như trước kia... “Anh chỉ là muốn ngủ ở phòng trong. 

Bạch Vũ nằm xuống, hôm nay đáng để vui mừng, quan hệ của hai người có sự thay đổi về chất... 

Sau đó, anh lại bắt đầu suy nghĩ tới khoản tiền vốn thiếu hụt một trăm năm mươi tỷ của Lam Hải Quỳnh. 

Khó khăn của Lam Hải Quỳnh cũng là khó khăn của anh. 

Một trăm năm mươi tỷ... 

Nghĩ tới con số này thì Bạch Vũ đau đầu, tuy một tuần nay anh kiếm được hơn ba mươi tỷ, nhưng còn cách con số một trăm năm mươi tỷ rất xa. 

Xem ra phải cố gắng kiếm tiền rồi. 

Bạch Vũ thầm siết chặt tay. 

“Sàn nhà có lạnh không?” 

eyJpdiI6ImUwbEZPQjFleitzNTByUjNtNzZpWkE9PSIsInZhbHVlIjoid0ZBT0M3S0J0N1hPTzdtSzFJd05iREplUExsc3R5VUh6c3grenBHMWk1ZHk0RCtneUxVTlNQNmtVUzErRlNYa3pnYmJrc3ZGV0NYc2pzXC9nMnBQcUltSWhQOVd3R3JWRFhvdW1DK29cL1oxVll3UzdEQ1NLZVFGV29HazFPdFphbzdVY3dHaXU1dGxoYUpZUTlkZXVMU0pPVzM5N3VNQzZpVHJzRjI0V2NydG5FWldNK2VNQ054K3JcL2ZDa0o3UHZLN3BxZk5YMVR6V0t1cEVoNlFHNDNOYlRpdUpIODFTVXFncnNuRDRKZVFWUT0iLCJtYWMiOiI2M2ZiYzg0NjYwNjRmMDc5MTBhOWQ3MTkwOTkwMTMyN2Q0ZmU0Yjg3YmFhNmI5ZTJlNGM4MmNmYzdlY2NkYzYwIn0=
eyJpdiI6IlpNKzh4U0VJd094Q0M0bWd3a0IyOXc9PSIsInZhbHVlIjoibmlmTjlkck5NVWM5YnQxQWQrSWY3SzNmSGpKTU41UlwvVzlpTUk1UVwvbjZYUERmMUJwQlNUMXh6bndnOEFUVVdZRmZUcVpMRUpaTHdNOGl6a0RqOE5JcitPeHhtSXY0Sm5ycGg0dDFFUFhrQjY0ZVhLVG0zeTUwQ3lKdWxIWWhBQmQ5RWU2d05ZMndyZDQ1NnJVdFNWTU5DVTBRc1pFTDNGcXpvOWNFTnNpaFU9IiwibWFjIjoiMzFiYTA2MzZkZDc0ZWMyMzU3Mjc0Zjc4OWFlN2E3OWE4ZmU5NjRhZmI4MTVkZDllMjVlMDc3ODAzZGQyNzE0NiJ9

Vừa dứt lời, Bạch Vũ chỉ muốn tát mình hai cái...

Ads
';
Advertisement