Rể Quý Vô Địch - Bạch Vũ

 

Bọn Hàn Thiệu Huy rời khỏi nhà họ Lam với vẻ mặt tái mét. 

Câu nói nhẹ nhàng của Bạch Vũ không chỉ làm đánh tan sự nhiệt tình của Lam Quốc Khánh mà còn khiến vợ chồng Hàn Thiệu Huy mất mặt. 

Trước mặt người chủ thực sự của Rolex, mà to mồm nói là mình mua để hiếu kính ba mẹ, Hàn Thiệu Huy nghĩ tới mà xấu hổ đến nỗi muốn kiếm cái lỗ chui 

vào. 

Kết quả của việc Bạch Vũ vả mặt, là Lý Tuyết Nhàn bắt anh làm việc nhà một ngày, còn bới lông tìm vết cả buổi trời. 

Đợi đến xế chiều Lam Hải Quỳnh ra ngoài hội họp, Lý Tuyết Nhàn mới bảo Bạch Vũ đi tham dự cùng Lam Hải Quỳnh vì lý do an toàn. 

Trong lòng Bạch Vũ biết Lý Tuyết Nhàn làm vậy ngoài mặt là vì Lam Hải Quỳnh, nhưng thực chất là bà ta muốn báo thù, muốn thấy anh bị sỉ nhục. 

Ban đầu Lam Hải Quỳnh từ chối cho Bạch Vũ đi theo, nhưng Lý Tuyết Nhàn quyết tâm làm khó Bạch Vũ, cuối cùng Bạch Vũ cũng đi với Lam Hải Quỳnh. 

"Vut!" 

Sáu giờ tối, chiếc BMW màu đỏ đang chạy trên đại lộ Trung Hải. 

Lam Hải Quỳnh vẻ mặt lạnh lùng lái xe, không nói với Bạch Vũ lời nào, tựa hồ vẫn còn giận việc Bạch Vũ đề nghị ly hôn. 

Bạch Vũ không chủ động mở miệng mà chỉ quan sát mặt dây chuyền Phật trên người Lam Hải Quỳnh. 

Anh phát hiện tà khí trên người cô đã lan rộng thêm một chút, quẩn quanh hai chân và thắt lưng của cô. Nếu cứ tiếp tục với tốc độ như vậy, chỉ một tuần sau là sẽ lan hết toàn thân. 

Khi đó, Lam Hải Quỳnh sẽ lại phải đối mặt với bài kiểm tra tử thần. 

Giữa đường, nhân cơ hội Lam Hải Quỳnh đi lấy bánh tart trứng, Bạch Vũ rút vài tấm Tiêu Sát Phù ra, đặt ở phía sau ghế ngồi, dưới túi xách và bên trong ốp điện thoại. 

Tạm thời cô không thể vứt bỏ mặt dây chuyền Phật, chỉ có thể cố gắng hết sức để trì hoãn việc tích tụ tà khí. 

Rất nhanh Lam Hải Quỳnh liền quay lại, khởi động xe đi đến câu lạc bộ, Bạch Vũ thấy được rõ phần lớn tà khí đã rút đi. 

“Tinh!” 

Đang lúc anh âm thầm thở phào nhẹ nhõm thì một tin nhắn tới điện thoại Bạch Vũ. 

Anh mở nó ra và thấy đó là của Hoàng Kha. 

Hôm qua Hoàng Kha đã vứt thanh đao Quan Công đi và đeo bùa bình an do Bạch Vũ vẽ, nhưng hôm nay ông ta vẫn liên tục gặp xui xẻo. 

Trưa nay, ông ta suýt bị sặc chết khi uống nước. 

Hoàng Kha lập tức nóng lòng muốn gặp Bạch Vũ. 

Bạch Vũ vốn định ngày mai đi tìm Hoàng Kha, lại thấy ông ta lo lắng không yên, mà ấn đường của ông ta trong bức ảnh gửi tới quả thực cũng rất đen. 

Nên anh gửi địa chỉ điểm hội họp cho Hoàng Kha. 

“Gửi tin nhắn cho Tống Quế Khanh à?” 

Nhìn thấy Bạch Vũ không nói một lời, còn vui vẻ gửi tin nhắn như thế, Lam Hải Quỳnh không khỏi nói: 

“Nếu anh muốn hẹn cô ta ăn tối thì có thể trực tiếp đến đó, không cần phải theo tôi đến câu lạc bộ Hạ Phong” 

“Bên phía mẹ tôi sẽ giải thích. Tôi có thể chịu trách nhiệm về an toàn cá nhân của mình. 

Những đường gân ở bàn tay cầm vô lăng của cô hơi phồng lên. 

“Không phải” 

Bạch Vũ không ngờ Lam Hải Quỳnh lại nhắc tới Tống Quế Khanh, anh hơi giật mình, sau đó lắc đầu đáp: 

“Là Hoàng Kha tìm anh. Vận may gần đây của ông ta... 

“Không, ông ta hỏi anh, mẹ có chịu ký hợp đồng không. 

Bạch Vũ đưa ra lời giải thích: “Anh bảo ông ta liên lạc trực tiếp với mẹ” 

Nghe vậy khuôn mặt xinh đẹp của Lam Hải Quỳnh dịu lại, sau đó cuộc trò chuyện thay đổi: 

“Hôm qua anh có thể đòi nợ từ Tứ Hải, hẳn Tống Quế Khanh đã giúp đỡ rất nhiều phải không?” 

Bạch Vũ bình tĩnh trả lời: “Là anh tự đòi. 

Lam Hải Quỳnh lại muốn nổi điên: “Anh nói chuyện đàng hoàng được không?” 

Cô vẫn không tin chính Bạch Vũ đã tự mình đòi lại sáu tỷ. 

“Chuyện là như thế này, anh đến Thương hội Tứ Hải để đòi nợ, tình cờ gặp Hoàng Kha đang băng qua đường.” 

Thấy nói thật cũng vô ích, Bạch Vũ đành phải nói dối: 

“Ông ta không nhìn đường, suýt nữa bị ô tô tông phải. May mắn là anh kịp thời kéo ông ta lại nên không có chuyện gì xảy ra. 

“Ông ta vô cùng biết ơn anh, ba mươi tỷ đối với ông ta chỉ như cây me rụng lá, nên ông ta nhanh chóng trả lại tiền và ký hợp đồng. “Đương nhiên, Tống Quế Khanh cũng gọi điện thoại tới” 

Lam Hải Quỳnh sẽ không tin rằng anh có thể lấy một địch trăm nên Bạch Vũ đã chọn một lý do dễ chấp nhận. 

“Ra là vậy!” 

Lam Hải Quỳnh chợt hiểu ra vì sao Bạch Vũ có thể đòi nợ thành công và ký hợp đồng ba năm, còn nhận được khoản ứng trước ba mươi tỷ. 

Thì ra trời xui đất khiến khiến anh giúp Hoàng Kha. 

“Sau này bớt nhờ Tống Quế Khanh giúp đỡ lại” 

Lam Hải Quỳnh sắc mặt lạnh lùng nói: “Mặc dù anh đã cứu Thiến Thiến, nhưng cũng không thể cứ bắt người ta báo đáp.” 

Cô không biết tại sao, nhưng khi nghĩ đến Tống Quế Khanh, cô lại muốn nổi điên theo bản năng. 

Bạch Vũ khẽ cau mày: “Hình như em quản hơi nhiều đấy?” 

Lam Hải Quỳnh nhướng mày nói: “Đừng nói nhảm nhiều như vậy, anh chỉ cần nói là có nghe lời hay không thôi?” 

“Được rồi được rồi, anh sẽ nghe lời em. 

Bạch Vũ vội vàng gật đầu đồng ý: “Sau này anh sẽ không quấy rầy Tống Quế Khanh... 

Lam Hải Quỳnh lại hỏi: “À đúng rồi, chiếc Rolex mấy tỷ của anh là Tống Quế Khanh mua à?” 

“Không phải. 

Bạch Vũ lắc đầu: “Là Hoàng Kha tặng. 

Lam Hải Quỳnh còn chưa kịp hỏi, Bạch Vũ đã lấy chiếc Rolex của mình ra, ném lên xe: “Nếu không tin, em có thể dùng số serial để kiểm tra xem ai đã mua đồng hồ. 

Nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt xinh đẹp của Lam Hải Quỳnh cuối cùng cũng mất đi vẻ lạnh lùng, cô hừ một tiếng: 

“Tôi không thèm mất công tìm hiểu mấy chuyện vớ vẩn của anh. 

Đang nói chuyện, chiếc BMW màu đỏ tiến đến một câu lạc bộ xa hoa. 

Phố lên đèn, ô tô tới lui, hương thơm thoang thoảng, trai xinh gái đẹp khắp nơi. 

Chiếc BMW màu đỏ dừng ở cửa. Bạch Vũ theo Lam Hải Quỳnh ra ngoài, sau đó nhìn thấy một chiếc Maserati đang tiến tới liền dừng lại. 

Hai người phụ nữ dáng người mảnh khảnh xuất hiện. 

Đó là hai người bạn thân của Lam Hải Quỳnh, Dương Uyển Như và Lý Giai Giai. 

Cả hai đều mặc áo sơ mi xẻ sâu, để lộ vòng eo trắng nõn, phần thân dưới mặc váy cực ngắn. 

Làn da trắng nõn và hai bắp đùi thon thả cùng với khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ đã thu hút sự chú ý của người qua đường. 

Tuy nhiên, vẻ mặt lạnh lùng và kiêu ngạo của họ khiến nhiều người phải cúi đầu. 

“Hải Quỳnh, cậu tới rồi à?” 

Nhìn thấy Lam Hải Quỳnh, Dương Uyển Như cùng Lý Giai Giai cũng đi tới. 

Lam Hải Quỳnh mỉm cười ôm hai người: “Uyển Như, Giai Giai, chào buổi tối” 

“Hải Quỳnh, cậu lại đẹp hơn rồi.” 

Lý Giai Giai mặc Chanel mỉm cười, sau đó nhìn Bạch Vũ từ trên xuống dưới: 

“Anh là Bạch Vũ à?” 

Vẻ mặt chán ghét. 

Bộ đồ cô đang mặc cũng mấy trăm triệu, trong khi Bạch Vũ toàn là đồ hàng chợ, cả người chắc chỉ đáng mấy trăm nghìn. 

Hai người đứng cạnh nhau, sự tương phản rõ rệt. 

Dương Uyển Như vẻ mặt lạnh lùng thậm chí không thèm liếc Bạch Vũ một cái, dáng vẻ trông giống như một nữ thần lạnh lùng không muốn bị người lạ làm phiền. 

Bạch Vũ thản nhiên nói: “Chào mọi người” 

“Hải Quỳnh, chúng ta vào nhanh thôi, có rất nhiều chị em tới. 

Lý Giai Giai trợn mắt liếc Bạch Vũ, rồi kéo Lam Hải Quỳnh vào câu lạc bộ trước. 

Ngay lúc Bạch Vũ chuẩn bị đi theo, Dương Uyển Như vốn luôn xa cách lại bước lên chắn trước mặt Bạch Vũ. 

“Bạch Vũ, tôi hi vọng anh và Hải Quỳnh mau ly hôn. 

Ngữ khí của Dương Uyển Như rất lạnh lùng: “Mục đích xung hỉ đã đạt được rồi, có chút tự giác thì chủ động cút đi” 

Bạch Vũ bình tĩnh nói: “Chúng tôi có ly hôn hay không, hình như đầu liên quan gì tới cô đâu. 

“Cậu ấy là bạn thân của tôi, tất nhiên là có liên quan đến tôi. 

Dương Uyển Như hếch chiếc cằm thanh tú lên: “Anh xét về tiền thì không có tiền, xét về năng lực cũng không có năng lực, không xứng đáng ở bên Hải Quỳnh. 

“Cả đời này anh sẽ không bao giờ có thể chen vào giới của chúng tôi được đâu. 

Nhìn Dương Uyển Như cao cao tại thượng, khóe miệng Bạch Vũ cong lên có chút châm biếm. 

“Cô Dương, cô đánh giá bản thân quá cao rồi, cô cũng coi thường Bạch Vũ tôi quá rồi. 

“Mặc dù bây giờ tôi vẫn chưa đạt được thành tựu gì, nhưng tôi tin rằng lâu nhất là trong vòng nửa năm nữa, tôi sẽ có chỗ đứng ở Trung Hải” 

Lúc này, khí thế của Bạch Vũ thay đổi, anh giống như một vị thần cao cao tại thượng, khí thế nuốt gọn núi sông, áp chế bốn phương, khiến Dương Uyển Như khó thở. 

“Về cái gọi là giới bọn cô, trong mắt của Bạch Vũ tôi còn chẳng đáng nhắc đến. 

“Nếu không phải tối nay mẹ vợ tôi yêu cầu, tôi cũng không rảnh rỗi đến buổi tụ họp của các cô. 

“Khoan nói chuyện tôi và Hải Quỳnh có xứng đôi hay không, không xứng thì sao?” 

“Cô tưởng mình là ai? Có tư cách gì mà chỉ tay năm ngón?” 

Lời vừa dứt, Bạch Vũ bước vào câu lạc bộ, để lại Dương Uyển Như sững sờ tại chỗ. 

Sau đó, cô ta thẹn quá hóa giận cười khẩy: 

eyJpdiI6InRzNXBcL0R4MlwveTVrWGhPZ0VGXC9qS2c9PSIsInZhbHVlIjoic2s5OTdUMm9aQ1ZNbURhUlVLQUkxd2JNQWxyVytjZWthMmhCZG1rN1RBNGIwNmNcLytOaUUzczZndTZwQ1BkZVFwT2xaZzdyUUxRMG9Db3J0eDFKVEtGMXVucWNmNkhEWjFCOFFHTTNwSm9CNUNuSStyZzF3VFZKS1NaSTRcL2hjVlhNOGNqcVlZWm9UXC9CQk93ZWZ1NGQ2SzJuYk1GNk9oK0U3OHBqa28zekdVTXFLMlhxUDJyQXpsKzZKeUJqT1VvTytxWkY5N0VlbnRjaVZnU2huSkhzV3FMeXpZTUlJUmEzV3pXUFdqNTF3Yz0iLCJtYWMiOiI5MzA2MGY3NTYyMzMwMzc3OWZkOWUzYTkzNGFhNDhlZjlhYTU2NzFjZmU2ZTQ0MjlhY2QwYTQ3ZTc0OWJjNzgyIn0=
eyJpdiI6ImJMa0FxSGtOdFNqSVhXY3dkSlMxUHc9PSIsInZhbHVlIjoiTmkyOUQ5UmN2RlBCMEFpNTVEUng3NmloQ1FsMEJYZlRwZWorVlJYZ1RwRmhFY1JHYjlnRjlzeXdIVUk1ZXpjcEx5K3hURStPcXdNTHIrT0NKTGF4OG5NRzlxYVFUcFA3V1RSWW4rbmJCcjA4M3A4Um85RTNqb0hPZjFYYUtJeEJLbVZ0dFZ4QmthNzhRT1VuQUsza041Vk1nTWxCZkZvalV1bnpKV2xQaitmK0I1QjZ5dXZ3bUxWS1hJMVhUU1RzZFcwN0ZSZUtLMVNmNHhiV1RxQXIyT3lRbFYyRFdLOUhuMDdKM3FtSXN2RTh5dzZzaW8zYWZWdEtcL2RKeThnaENlZE9hc3l3ZFZSNFlCTGN2ekFWczlRPT0iLCJtYWMiOiJmYmZiNWQ5MDBhMmUxOTY4YWQxNThmMTc1Y2EyOWM4ZTljZWFiOTg5MTllYTQ1OTA0Zjg3YjUzZWY1ZmVhOGZmIn0=

Nói xong, trong mắt cô ta hiện lên sự quyết tâm...

Ads
';
Advertisement