Rể Quý Vô Địch - Bạch Vũ

CHƯƠNG 18: CHIẾC ĐỒNG HỒ NÀY LÀ CỦA TÔI

Sơn trang Vân Đỉnh nằm ở núi Vân Đỉnh, vị trí đắc địa của Trung Hải, độ cao chín trăm mét so với mực nước biển, khuất gió xa biển.

Nơi đây từng có cơ hội trở thành khu giàu có hàng đầu Trung Hải.

Nhiều năm trước, Lam Quốc Khánh là một trong những chủ đầu tư của khu biệt thự này. Chỉ đáng tiếc là một sự cố nào đó đã cắt đứt chuỗi vốn của dự án và khiến việc xây dựng phải tạm dừng.

Sơn trang Vân Đỉnh cuối cùng đã trở thành một tòa nhà dở dang.

Mặc dù thế hệ này của nhà họ Lam khó mà khởi động lại sơn trang Vân Đỉnh một lần nữa, nhưng mọi người đều biết nhà họ Lam vẫn luôn đau đáu chuyện này.

Đó là cơ hội để Lam Quốc Khánh và những người khác trở thành một trong những gia tộc hạng nhất ở Trung Hải.

Nó cũng đã trở thành cái gai trong lòng nhà họ Lam.

Vì vậy Lam Hải Quỳnh đã dùng nó để đả kích Bạch Vũ.

Sau khi Lam Hải Quỳnh đưa ra điều kiện, các thành viên nhà họ Lam liền giải tán. Khi rời đi, họ đều nở nụ cười đùa cợt.

Gia đình Lam Quốc Khánh có một tâm nguyện mà cả đời họ không thể thực hiện được. Một thằng ở rể như Bạch Vũ lấy gì mà làm được?

Bạch Vũ tự mình nấu cho mình một bát mì, ăn xong liền đi đến vườn hoa trên sân thượng đi dạo.

Lam Hải Quỳnh chán sống chung với anh nên Bạch Vũ đã chủ động đệ đơn ly hôn.

Điều này không phải vì anh bảo vệ tôn nghiêm của mình mà chẳng qua là vì anh ta muốn bảo vệ danh tiếng của nhà họ Lam.

Dù Lam Hải Quỳnh có ghét hay khinh thường anh đến đâu, Bạch Vũ cũng không bao giờ muốn cô bị người ta chỉ trích là qua cầu rút ván.

Nhưng anh không ngờ nhà họ Lam không nhận ra ý tốt của anh mà ngược lại lại vì thể diện mà liên tục đưa ra những yêu cầu ngặt nghèo.

Trước kia bốn chữ “Sơn trang Vân Đỉnh” có thể sẽ khiến Bạch Vũ tuyệt vọng, nhưng vào giờ phút này, chúng lại không thể gợi lên cho anh chút cảm xúc nào.

“Chờ mà xem, tôi nhất định sẽ xây dựng sơn trang Vân Đỉnh.”

Trong mắt Bạch Vũ lập loè tia sáng.

Anh ở trên sân thượng một tiếng đồng hồ, sau đó điều chỉnh lại cảm xúc và đi xuống lầu.

Khi Bạch Vũ tắm xong bước vào phòng, Lam Hải Quỳnh ở trong phòng đột nhiên lên tiếng:

“Lý Giai Giai, Dương Uyển Như, mai đi tụ tập ở Sunshine Club đúng không nhỉ?”

“Không sao, mình chắc chắn sẽ dành thời gian để đến.”

“Nhưng các cậu phải dẫn thêm vài anh chàng đẹp trai tới đây. Mấy tháng nay mình làm việc mệt như cún.”

“Gặp vài anh chàng đẹp trai cho vui mắt, hay mấy em trai tơ cũng được…”

Cô gái đang vui đùa thoải mái với bạn thân của mình, lời nói của cô truyền rõ ràng đến tai Bạch Vũ, vô tình hay cố ý kích thích thần kinh của anh.

Lam Hải Quỳnh liếc nhìn Bạch Vũ đang đi vào phòng, tay với ra sau, rầm một tiếng, cánh cửa gỗ trong phòng đóng sầm lại.

Hai người bị ngăn cách.

Bạch Vũ hơi nheo mắt lại, trong lòng có chút tức giận vô cớ, nhưng rất nhanh anh liền nén xuống...

Đêm nay hai người tưởng chừng như ngủ yên giấc nhưng cả đêm lại không thể ngủ ngon.

Vì vậy, khi tiếng hét của Lý Tuyết Nhàn vang lên vào buổi sáng, đôi vợ chồng trẻ gần như cùng lúc leo ra khỏi giường.

Bạch Vũ và Lam Hải Quỳnh đi tới cửa liền nhìn thấy Lý Tuyết Nhàn và Lam Quốc Khánh đã dậy sớm đang mở chiếc Rolex mà Bạch Vũ mang về xem thử.

Miệng liên tục chặc lưỡi.

“Chậc, chiếc Rolex này của ai vậy? Tại sao đặt lung tung ở cửa vào như vậy?”

Lý Tuyết Nhàn nhìn chằm chằm vào chiếc Rolex: “Màu sắc mới quá, vừa nhìn là biết mới mua. Đồng hồ của ai đấy?”

Mặc dù ba thành viên nhà họ Lam mỗi năm kiếm được mấy tỷ nhưng Lam Quốc Khánh và Lý Tuyết Nhàn vẫn luôn không nỡ chi tiền cho hàng cao cấp.

Ngoài việc mua nhà, mua đồ cổ, tiết kiệm tiền và mở rộng quy mô của phòng khám Xuân Phong, họ hầu như không chi bất kỳ khoản tiền nào cho ăn uống và vui chơi.

Vì vậy, bốn chiếc xe trong gara đều thuộc loại tầm trung, chiếc BMW của Lam Hải Quỳnh cũng chỉ có giá hơn một tỷ hai.

Vì thế nhìn thấy một chiếc Rolex trị giá mấy tỷ được đặt ở gần cửa ra vào, Lý Tuyết Nhàn cảm thấy càng phấn khích.

Bạch Vũ do dự một chút, nói: “Mẹ, chiếc đồng hồ này...”

Lý Tuyết Nhàn nhìn Lam Hải Quỳnh với ánh mắt nhiệt tình: “Hải Quỳnh, chiếc đồng hồ này là con mua cho ba con à?”

Lam Hải Quỳnh cười khổ:

“Mẹ ơi, chiếc đồng hồ này vừa nhìn là biết có giá mấy tỷ, thẻ lương của con đều ở chỗ mẹ mà. Rút một số tiền lớn ra chẳng nhẽ mẹ lại không biết?”

“Cũng đúng, mỗi tháng ngoài cho cái loại vô ơn kia mấy triệu, cơ bản không chẳng dùng gì nhiều.”

Lý Tuyết Nhàn thu hồi ánh mắt, sau đó hai mắt sáng lên:

“Không phải con mua, cũng không phải mẹ với ba con mua. Chắc chắn là anh rể của con rồi.”

“Anh rể con mà mua, nếu như là mua cho mình đeo, thì nó đã đeo luôn rồi, chứ cần gì cất vào hộp đồng hồ rồi để ở gần cửa ra vào.”

“Chắc chắn là anh rể con mua cho ba con.”

Bà ấy trông có vẻ rất vui mừng: “Thiệu Huy đúng là một cậu bé ngoan.”

Lam Quốc Khánh hai mắt cũng sáng lên, ông ta cầm lấy đeo lên cổ tay, cười vui vẻ nói:

“Ừ, rất hợp, nó mua thật cho tôi này.”

Da đầu Bạch Vũ tê dại, anh muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.

“Thiệu Huy, Thiệu Huy.”

Lúc này, Lý Tuyết Nhàn hét toáng lên tầng hai: “Con mua chiếc Rolex này cho ba con à?”

Trong tiếng kêu, Hàn Thiệu Huy và Lam Thục Linh vừa ngáp dài, vừa mở cửa bước ra ngoài.

Đêm qua họ đã uống khá nhiều nên ở lại nhà họ Lam.

Lam Thục Linh dụi dụi mắt: “Mẹ, đồng hồ gì vậy?”

“Còn đồng hồ gì nữa?”

Lý Tuyết Nhàn cố ý làm ra vẻ mặt nghiêm túc: “Con muốn tạo bất ngờ cho ba con phải không?”

“Rolex đó.”

Lam Quốc Khánh giơ cổ tay lên, giọng nghê nga nói: “Con đúng thật là, mua nhiều đồ bổ như vậy, còn mua thêm chiếc Rolex.”

“Mấy tỷ, có chút xa xỉ.”

Trông ông ta dường như đang phàn nàn, nhưng thực ra rất vui: “Lần sau không được làm vậy nữa.”

Bạch Vũ mở miệng, nhưng cuối cùng lại không phát ra âm thanh nào.

Lam Hải Quỳnh liếc nhìn Bạch Vũ, khuôn mặt xinh đẹp của cô có chút hụt hẫng. Khi nào thì Bạch Vũ mới có thể mua được một chiếc đồng hồ mấy tỷ cho ba mẹ?

“Rolex?”

Hàn Thiệu Huy giật mình, nhìn Lam Thục Linh rồi lao tới, nhìn chiếc Rolex trên cổ tay Lam Quốc Khánh, anh ta sửng sốt.

Anh ta không mua chiếc đồng hồ này.

Hôm qua tặng đồ bổ hết hơn hai trăm triệu rồi. Đâu ra mà còn nỡ mua một chiếc Rolex mấy tỷ?

“Thiệu Huy, lại giả ngốc rồi? Con làm ảnh đế được rồi đấy.”

Lý Tuyết Nhàn cũng cười rạng rỡ:

“Không cần giả vờ ra vẻ không biết, chiếc đồng hồ này ba mẹ không mua, cũng không phải của con, vậy chẳng lẽ từ trên trời rớt xuống à?”

“Ba mẹ đoán là con muốn cho ba mẹ một bất ngờ.”

“Thằng nhóc này, cứ thích chơi mấy trò lén lút thập thò như vậy.”

Giọng điệu của bà ta trìu mến không thể tả được, hoàn toàn khác so với thái độ cay nghiệt với Bạch Vũ.

Lam Hải Quỳnh lại nhìn Bạch Vũ, âm thầm thở dài, nếu Bạch Vũ mua chiếc đồng hồ này thì tốt biết bao.

Đáng tiếc Bạch Vũ ngay cả tiền thuốc của bản thân cũng phải xin cô.

Hai ngày nay còn chủ động đề xuất ly hôn để bảo vệ chút tự trọng đáng thương đó của mình.

“Ba mẹ thật sáng suốt.”

Nghe thấy Lý Tuyết Nhàn nói vậy, Hàn Thiệu Huy mắt láo liên, sau đó bật cười:

“Con biết ngay không thể lừa ba mẹ được mà.”

“Vốn là muốn tiết lộ cho ba mẹ trễ hơn một chút, để cho hai người một bất ngờ, nhưng không ngờ ba mẹ lại phát hiện ra sớm như vậy.”

“Ba, hôm tiệc mừng thọ là do con sai, nên con dùng chiếc Rolex này để bày tỏ lời xin lỗi.”

Hàn Thiệu Huy nháy mắt với Lam Thục Linh: “Hy vọng ba thích.”

Lam Thục Linh lập tức hùa theo, cười nói:

“Đúng vậy, sau tiệc mừng thọ, Thiệu Huy vẫn luôn tự trách mình, ba, xin hãy nhận lấy, nếu không Thiệu Huy sẽ cảm thấy lòng không yên.”

“Ba mẹ chưa bao giờ trách Thiệu Huy, nó cũng bị người ta lừa thôi.”

Lý Tuyết Nhàn vỗ vỗ bả vai Lam Quốc Khánh: “Ông Lam, nhận lấy lòng hiếu thảo của Thiệu Huy đi.”

“Nhận chứ, nhận chứ.”

Lam Quốc Khánh cười phá lên, còn lắc lắc cổ tay, sáng lập lòe: “Thiệu Huy, con giỏi lắm, rất giỏi.”

Bạch Vũ đang muốn quay người rời đi, tránh cho mọi người xấu hổ.

“Đương nhiên là Thiệu Huy giỏi rồi.”

Lý Tuyết Nhàn liếc nhìn Bạch Vũ: “So với cái loại vô ơn tiểu nhân đắc chí nào đó thì đúng là tốt hơn gấp mười, gấp trăm lần.”

“Đều là con rể, sao lại có cách biệt lớn như vậy?”

“Một đứa thì chẳng bao giờ thấy hiếu kính ba mẹ, mới có chút thành tựu đã dương dương tự đắc, một đứa thì lúc nào cũng hiếu thảo, dùng tiền thật việc thật để ba mẹ vui lòng.”

“Đi cái gì mà đi, lại mà học hỏi, xem thử anh rể cậu làm thế nào.”

“Hay lúc nào cũng mua cho ba mẹ cái đồng hồ đi?”

Lý Tuyết Nhàn cản Bạch Vũ lại: “Mấy tỷ mua không nổi thì mấy trăm triệu cũng được.”

“Mẹ, Bạch Vũ lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

Lam Hải Quỳnh khẽ cau mày: “Hơn nữa, Bạch Vũ cũng đòi lại sáu tỷ, ký hợp đồng ba mươi tỷ...”

“Đó vốn là việc nó nên làm mà, nếu không nhà họ Lam nuôi tốn cơm à?”

Lý Tuyết Nhàn hoàn toàn thèm nể nang gì Bạch Vũ: “Còn về hiếu kính, nó mua được gì cho ba mẹ?”

“Khó khăn lắm mới lấy được củ nhân sâm nhưng cuối cùng lại ăn hết một mình.”

“Có hiếu thì mua cái đồng hồ ba trăm triệu cho tôi xem nào, đừng có nói mấy lời thừa thãi nữa.”

Bà ta khinh thường nhìn Bạch Vũ: “Bạch Vũ, mua nổi không?”

Lam Hải Quỳnh còn muốn nói thêm gì đó, nhưng khi nhìn thấy Bạch Vũ im lặng, cơn tức giận chẳng biết từ đâu bùng lên.

Chẳng phải đêm qua hùng hổ muốn ly hôn sao? Sao bây giờ lại trở thành con rùa rụt cổ như vậy? Có cái đồng hồ ba trăm triệu mà cũng không dám hứa?

“Đừng nói anh ấy nữa, chán lắm.”

Lam Quốc Khánh giơ chiếc Rolex của mình lên và nói: “Lại đây, xem thử cái đồng hồ này xem.”

Lý Tuyết Nhàn và những người khác bỏ Bạch Vũ lại phía sau, nở nụ cười tụm lại thưởng thức nó.

“Ủa, sao kim đồng hồ không chuyển động?”

Lam Quốc Khánh đột nhiên phát hiện, kim đồng hồ điểm hơn bảy giờ tối qua, cũng là lúc Bạch Vũ trở về:

“Hay chưa lên dây cót?”

Hàn Thiệu Huy cau mày: “Chắc không phải đâu nhỉ?”

Mấy người máy mò một hồi nhưng Rolex vẫn không thèm nhúc nhích.

Lý Tuyết Nhàn cau mày: “Nó bị hỏng rồi à?”

Lam Quốc Khánh lắc đầu:

“Sao có thể như vậy được? Đây là Rolex, còn là mẫu mới nhất, giá mấy tỷ đó. Làm sao dễ hỏng thế được?’

Bốn người chăm chú nghiên cứu chiếc Rolex, Hàn Thiệu Huy cũng tìm sách hướng dẫn sử dụng tiếng nước ngoài để xem cách khởi động nó.

Dù bốn người họ có cố gắng thế nào, Rolex vẫn bất động.

Lam Quốc Khánh tức giận đến mức râu dựng lên. Vốn dĩ hôm nay ông ta muốn đeo nó để khoe khoang, kết quả là chiếc Rolex này lại đình công.

Hàn Thiệu Huy càng tức giận: “Tôi muốn khiếu nại, dám bán cho tôi một chiếc đồng hồ hỏng.”

Bạch Vũ nhìn không nổi nữa nên bước tới cầm chiếc Rolex lên.

Đám người Lý Tuyết Nhàn bị dọa giật nảy mình:

“Đồ vô ơn, bỏ xuống mau. Đây là chiếc đồng hồ anh rể cậu mua.”

“Bỏ tay ra, bỏ ra, chiếc đồng hồ này mấy tỷ lận đó, hư rồi anh có đền nổi không?”

Lam Hải Quỳnh cũng đang chuẩn bị kéo Bạch Vũ đi, ba mẹ đang tức điên lên, rất dễ bị họ giận cá chém thớt.

Bạch Vũ không nói gì, chỉ cầm chiếc Rolex lên, dùng ngón tay cái ấn nhẹ vào khu vực cảm biến vân tay ở mặt sau đồng hồ.

“Tích, tích, tích…”

Rolex bắt đầu quay.

Lam Quốc Khánh thấy vậy sốc đơ người: “Sao con khởi động được?”

eyJpdiI6Ikh4cFN2UllBUXVNaG5vVkpsSFlYWmc9PSIsInZhbHVlIjoicXNqUVFYSFFWWGZuUkpnUEQxSE1QeTB4bTZmR0V3Z2cwZVJidFNLMmhcL1d6NnNteE5kYmhxQ1lOVjc2Rmc3ZU1TazRESVpITE1mT1lzWGdsU09zdEF6UGFcL1wvK3A1WDVzcUdJK09ESkx1QWRScm9QN2hOTHJuNlByMzZSeW5EcjVwM1k2UU13dndPYkREdWZXWHB2ekNYRmpxTUhPWGFQVm5lcUhZY1pcL2RHbz0iLCJtYWMiOiJkN2IxYTI4NGFkZWVkZTAxZWYyZDc2NzU3MjRlMDY0ZmZjZTczNzRlNTcwZmI0ZTNhZGIzNzVmZmZhMGQyOGE1In0=
eyJpdiI6ImNTbUs0dmcxancxOHl5c1owY1cwOWc9PSIsInZhbHVlIjoiVk5xaHZ1QlM2emptXC9ZaTFDbEFkZTJkWG9GOElPSmZDTk5QMEtVZjFvY2FOVGNoQWNRNHdwbTZ4ODdKUFJORnFDQ3gycDYrRXVTbEJOek5JaXFqNjVBVlZySWk0b1Z0VkQ1WjFpN3lMTkpVWmZ2TVNJSlJraDBoeEswb1wvcnYySFF0NmFqbExCZ2d3SzZiV1ArWWNIcm00MGRLZWdiWGJVZXFFSlRjQW9wcFk9IiwibWFjIjoiMmJjY2U4MjAyNjRkMDQxMTUyNDFmYTg1YWE5YWQyNDlkMjdhNjU4MmQ5MmI4MmY0ODVjMDVlZWI5MTAzOGIwNCJ9

 

Ads
';
Advertisement