Bạch Vũ chui vào xe, Hoàng Kha lập tức đạp ga phóng đi. Năm chiếc Hummer trắng phía sau cũng gầm rú đuổi theo. 

Mục tiêu của họ rất rõ ràng, thẳng tiến đến trà lâu Vọng Giang. 

Giờ này, Trung Hải đang vào cao điểm đi làm, khắp nơi đều là xe cộ và người qua lại. Thế nhưng, Hoàng Kha vẫn đạp ga, không hề có ý định dừng lại. 

Mấy chuyện như đèn vàng trừ sáu điểm hay đèn đỏ cấm vượt, trong mắt Hoàng Kha chẳng khác gì mây bay. Lát nữa ông ta và Bạch Vũ còn phải làm chuyện lớn, sao có thể để tâm đến mấy quy tắc nhỏ nhặt đó? 

Chiếc xe lao đi vun vút, nếu không phải phía sau không có xe cảnh sát truy đuổi, e rằng người đi đường đã tưởng đây là xe của bọn cướp. 

Càng gần đến trà lâu Vọng Giang, đoàn xe Hummer càng tăng tốc, vọt lên như tia chớp, gió cuốn theo, thổi tung những chiếc lá bên đường, khiến chúng xoay tròn giữa không 

trung. 

Người đi đường trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, quên cả kêu lên hoảng hốt, chỉ biết sững sờ trước sự ngang ngược của mấy chiếc xe này. 

Trà lâu Vọng Giang, nơi có trà sáng và điểm tâm ngon nhất Trung Hải, lúc này, những cô lễ tân xinh đẹp đang niềm nở chào đón khách ra vào. 

Nụ cười chuyên nghiệp, giọng nói ngọt ngào, cùng hương thơm của thức ăn khiến khách ra vào trà lâu vẫn vui vẻ tận hưởng như mọi khi. 

Thế nhưng, buổi sáng hôm nay định sẵn là chẳng thể yên bình. 

“Vù!” 

Ngay lúc cô lễ tân hơi cúi người tiễn một nhóm khách, sáu chiếc xe Hummer như đàn trâu điên rầm rập lao tới. 

Sắc mặt cô lễ tân tái nhợt, hoảng hốt lùi lại theo bản năng. 

Chiếc Hummer đột ngột dừng lại ngay bậc thềm, để lại một mùi cao su khét lẹt, vô cùng ngang ngược. 

Hoàng Kha vẫn ngồi yên trong xe, trong khi những người còn lại vừa mở cửa vừa đeo khẩu trang. 

Cùng lúc đó, Chó Đen và Hoàng Duy Hiệu xuất hiện từ phía đối diện, lặng lẽ nhập bọn. 

"Di!" 

Bạch Vũ trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ xe, dẫn theo Chó Đen và những người khác xông thẳng lên tầng ba. 

Anh nhận được tin, Trần Lệ Dương bao trọn tầng ba để cùng đồng bọn uống trà sáng. 

Anh em nhà họ Mạnh và công ty Thanh Sơn gặp nạn không có nghĩa là Bạch Vũ sẽ bỏ qua kẻ đầu sỏ như Trần Lệ Dương. 

Ở lối cầu thang có ba tên vệ sĩ của Trần Lệ Dương. Thấy Bạch Vũ xuất hiện, sắc mặt bọn chúng lập tức biến đổi: 

"Muốn làm gì?" 

Bạch Vũ không đáp, bước tới tung một cước, đá văng tên vệ sĩ đứng giữa. 

Chó Đen cùng đồng bọn cũng nhanh chóng khống chế hai kẻ còn lại, đập thẳng đầu chúng vào lan can cầu thang. 

“Bốp!” 

Máu tươi văng ra từ chỗ va chạm, hai tên vệ sĩ lập tức mềm nhũn, ngã gục xuống sàn. 

Quán trà vốn ồn ào náo nhiệt, giờ phút này bỗng lặng ngắt như nghĩa địa. 

Những thực khách qua lại không chỉ kinh hãi trước thủ đoạn tàn nhẫn của Bạch Vũ và đồng bọn, mà còn sững sờ vì bọn họ dám làm loạn ở nơi này. Ai cũng biết rằng quán trà này có cổ phần của anh em nhà họ Mạnh. 

Bạch Vũ chẳng buồn liếc nhìn đám đông xung quanh, thò tay lục soát người đám vệ sĩ, móc ra hai khẩu súng tự chế. Anh mở khóa an toàn, sát khí bừng bừng tỏa ra bốn phía, âm thanh kim loại vang lên lạnh lẽo, khiến mấy cô tiếp viên sợ hãi nằm rạp xuống đất. 

Vài tên bảo vệ định xông lên nhưng vừa thấy cảnh này thì quăng gậy baton, hoảng hốt quay đầu bỏ chạy khỏi quán trà. 

Bạch Vũ thành thạo kiểm tra súng, sau đó thản nhiên ném cả hai khẩu vào trong bồn cây. 

Hoàng Duy Hiệu im lặng nhặt lên, bắt chước động tác của Bạch Vũ, cũng mở khóa an toàn. 

"Di!" 

Bạch Vũ vỗ tay, từng bước nện chân lên lầu. 

"Rầm!" 

Bạch Vũ dẫn theo mấy người của Chó Đen lên đến tầng ba, tung một cước đá bay bức bình phong. 

Tầm nhìn lập tức trở nên rõ ràng, trước mắt hiện ra cảnh Trần Lệ Dương cùng hơn mười người, cả nam lẫn nữ, ai nấy đều mang theo vẻ mặt tươi cười, Trần Lệ Dương còn đang nói dở một câu châm chọc: 

"Thằng ngu Bạch Vũ đó, ngu ngốc đến nỗi đi đâm người trong KTV, e là cả đời này cũng đừng mong ra ngoài nữa... 

Trần Lệ Dương ngừng nói, ánh mắt nhìn về phía Bạch Vũ vừa xông vào, cả tầng ba vốn náo nhiệt bỗng chốc im bặt. 

"Trần Lệ Dương.." 

Khóe môi Bạch Vũ hơi nhếch lên, trong ánh mắt vừa có vẻ khinh miệt, vừa mang theo chút giễu cợt: 

"Lại gặp mặt rồi!" 

Không gian lặng như tờ 

Trên tầng ba có không ít người, ngoài Trần Lệ Dương ra, còn hơn chục nam nữ ăn vận sang trọng, cùng với Viên Tiểu Nhu và Dương Kha Nguyệt. 

Những người vừa rồi còn thao thao bất tuyệt bàn luận chuyện viển vông, chỉ điểm cho nước nhà, lúc này như bị đóng băng tại chỗ. Viên Tiểu Nhu thậm chí quên cả việc nhấp ngụm trà Tín Dương Mao Tiêm đang kề bên môi. 

Tất cả đều sững sờ nhìn Bạch Vũ xông vào. 

Bọn họ không chỉ kinh ngạc vì Bạch Vũ có thể bình an vô sự rời khỏi đồn cảnh sát, mà còn sững sờ khi thấy anh dám xông thẳng vào buổi tụ họp, ngang nhiên đối đầu với Trần Lệ Dương. 

Khi Bạch Vũ khoanh tay bước về phía Trần Lệ Dương, một thanh niên đeo khuyên tai hống hách đứng bật dậy, lớn giọng quát: 

"Thằng khốn này, chỗ này mà mày cũng dám bước vào à?" 

"Cút ngay!” 

"Phut!" 

Không đợi Bạch Vũ ra lệnh, Chó Đen đã lao lên, một nhát dao đâm thẳng vào bụng đối phương. 

Anh ta dừng lại một chút, chờ đám người trong phòng kịp hoàn hồn, rồi bất ngờ xoay mạnh lưỡi dao. Máu tươi lập tức phun ra từ bụng gã thanh niên đeo khuyên tai. 

Tàn nhẫn, đẫm máu. 

Gã thanh niên đeo khuyên tai chỉ kịp rú lên một tiếng ngắn ngủi, bụng bị xoáy nát, sắc mặt tái mét như tro tàn. 

Lưỡi dao rút ra, thân thể anh ta nặng nề ngã xuống. 

Mấy cô gái trong phòng theo phản xạ hét lên thất thanh. 

Năm, sáu thanh niên vội vàng chộp lấy ghế, sẵn sàng phòng bị. 

Không ai ngờ rằng anh lại dám dẫn người đến liều mạng như vậy. 

Viên Tiểu Nhu và Dương Kha Nguyệt theo phản xạ áp sát Trần Lệ Dương, tìm kiếm chút cảm giác an toàn. 

“Bạch Vũ, cũng có bản lĩnh đấy” 

Trần Lệ Dương vung tay ngăn đám bạn mình lao lên: “Gan dạ hơn tôi tưởng, đáng tiếc là các người quá nóng vội 

“Vượt ngục là tội lớn, đâm người thì càng phải ngồi tù mọt gông. Nếu bị bắt, ít nhất cũng mười năm sau mới ra ngoài được. 

Anh ta tiện tay ném điện thoại cho Viên Tiểu Nhu, ra lệnh: “Báo cảnh sát đi, nói với bên cảnh sát là ở đây có kẻ hành hung. 

Vừa nói, Trần Lệ Dương vừa nhấc tách trà nóng lên, thong thả quan sát Bạch Vũ đầy thích thú. Anh ta cười khẩy, ung dung nhấp từng ngụm trà, thái độ kiêu ngạo và tràn đầy khinh miệt. 

Dưới sự khích lệ từ thái độ ngang ngược của Trần Lệ Dương, đám đồng bọn dần lấy lại tinh thần, thoát khỏi sự uy hiếp từ cú đâm của Chó Đen. Ánh mắt bọn họ trở nên hung hãn, sẵn sàng lao vào đánh nhau bất cứ lúc nào. 

"Đừng lắm lời, Mạnh Giang Nam nói chính anh xúi giục ông ta ra tay với Lam Hải Quỳnh." 

Bạch Vũ không khách sáo với Trần Lệ Dương nữa: "Giờ chỉ cần anh trả lời tôi, có đúng vậy không?" 

"Đúng, là tôi." 

Trần Lệ Dương cũng chẳng vòng vo, thẳng thừng thừa nhận: "Ở nhà hàng Apollo, anh dám tát tôi trước mặt bao nhiêu người, tôi thấy khó chịu nên muốn trả thù" 

Bạch Vũ nhàn nhạt cất giọng: "Vậy thì cứ nhằm vào tôi đây này, ra tay với phụ nữ thì có gì hay ho?" 

"Chỉ nhắm vào anh thì chán lắm." 

Trần Lệ Dương thản nhiên đáp: "Phải xé xác Lam Hải Quỳnh trước mặt anh, như thế mới đủ đã, đủ hả dạ. Hơn nữa, đây mới chỉ là bắt đầu." 

Bạch Vũ khẽ gật đầu: "Chỉ cần anh nói vậy là đủ rồi" 

"Sao? Khó chịu hả? Muốn gây sự với tôi hả?" 

Trần Lệ Dương cười, không phủ nhận mà hỏi ngược lại: "Bạch Vũ, anh có thấy mình quá không biết tự lượng sức không?" 

"Tôi nói cho anh biết, cảnh sát sắp đến rồi, người của tôi cũng sẽ kéo đến từng tốp một. Anh vượt ngục, đâm người, lo mà nghĩ xem đối phó với cảnh sát thế nào đi." 

Anh ta nhìn Bạch Vũ như mèo vờn chuột, thái độ ngạo nghễ, khiến Viên Tiểu Nhu không khỏi thầm cảm thán, đây mới thực sự là công tử quyền thế. 

"Bình tĩnh đi, trước khi cảnh sát bắt tôi, anh mới là kẻ xui xẻo trước đấy, Trần Lệ Dương" 

Bạch Vũ ung dung bước tới cùng Hoàng Duy Hiệu: "Dám giở trò với người phụ nữ của tôi, tôi sẽ không để yên cho anh đâu" 

"Nghe hùng hồn thật đấy." 

Trần Lệ Dương cười khẩy, không mấy bận tâm: "Nhưng tôi nói cho anh biết, chỉ riêng Mạnh Đại Quân và cảnh sát cũng đủ để lột da anh rồi." 

"Còn tôi và nhà họ Trần là những người anh không bao giờ có thể động vào được." 

Trần Lệ Dương ngạo nghễ rút ra một điếu xì gà, thản nhiên châm lửa, ánh mắt đầy khinh miệt nhìn Bạch Vũ. 

Không có Hàn Quốc Hoa ở đây để kìm hãm, loại tép riu như Bạch Vũ, anh ta có thể đạp chết cả trăm tên. 

Phải biết rằng, anh ta là một cao thủ, không phải kẻ bình thường có thể đối đầu. 

Vài cô gái xinh đẹp bên cạnh cũng nhìn Bạch Vũ bằng ánh mắt khinh thường, dám đối đầu với Trần Lệ Dương, đúng là không biết tự lượng sức. 

"Vút!" 

Bạch Vũ thoắt một cái đã áp sát Trần Lệ Dương, giáng cho anh ta một bạt tai. 

"Chát!" 

Âm thanh vang dội, giòn tan. 

eyJpdiI6IlFGTHRzNnE4OFwvRDdIRGpBSCtTVUtBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik5yd3NFeUdMSUZZZ0hSeTVjQVR0MEoyRDRrczdVZ2g4OWVKVXlOTVpmclhHZEdvQ0xMb3lDc2gzMW5YWitRYkdLd1wvWUQ0ZkJZcmZZdW1oNnVUVHArUXBhZ1Q4VmhKR1ZYdVBsUXFrM1wvVEFMVE94MGZ4S3VrSU5FVVhFS2RuM1dcL1c5YTJOeE5MXC9vOFRDQzVmbml4d2c9PSIsIm1hYyI6ImY3Yzc5OTZhNGViZDRkZjM4ODAwNzgwYmY5ZjcyYTI2YmYxZjhlOGFlNWM2OTU2OTUwNTVlODVjYTg5ZmVkZmMifQ==
eyJpdiI6IkROYVZMajk1RnBcL3FoQ05uWFZ1b01nPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im83OTFrS1M5OXAyMXM1Q2Qyd2toT3hOMCs4Rjd1OEViZm4xVzR5UWZXQ1BMMDFVTDJiRVB6MmduelBVSUt1a0RpXC96bEIrSXhSN1g3M2czc2xcL3dWd3VCT1VNaUNXbWxUTWJMeVVzUnZSVE1IaGJpb080VWVDM20rQ2Fid0FWYVozUDQrdlJGM2hMVkREdVFkSEdhZzZuWVlPMlpUZVVZNXpWbERYeTYyak55MWZTRlVwOENTQVNNZ0EwdURcL0xleCIsIm1hYyI6IjgwNTU1MjAzYzdkNWI4YmU5N2RiM2M3YmFmMWE5NjI1NzFiZmVlMzgwNjk2YTBlYTI0NDlhNDNhNGVkYjQ4YWIifQ==

"Tôi động vào rồi đấy, thì sao?"

Ads
';
Advertisement