Bảy giờ sáng, Bạch Vũ rửa qua mặt mũi, thay một bộ đồ mới, rồi xách theo bữa sáng bước vào bệnh viện. 

Khi đến phòng bệnh của Lam Hải Quỳnh, anh hơi sững lại, phát hiện Triệu Tuấn Hào và Triệu Mỹ Ngọc đang có mặt bên trong. 

Cùng lúc đó, từ hành lang, mẹ vợ Lý Tuyết Nhàn và bố vợ Lam Quốc Khánh cũng vội vã đi tới. 

“Bạch Vũ, chuyện này là sao?” 

“Sao Hải Quỳnh lại nhập viện? Còn phải rửa ruột nữa?” 

“Mấy ngày nay cậu cũng không về nhà, rốt cuộc là chạy đi đâu vậy?” 

Lý Tuyết Nhàn cuống quýt như kiến bò trên chảo nóng, vừa chạy vào phòng bệnh vừa lớn tiếng chất vấn Bạch Vũ: 

“Bạch Vũ, rốt cuộc chuyện này là sao? Cậu nói gì đi chứ!” 

Lam Quốc Khánh cũng giận dữ quát: “Câm luôn rồi à?” 

Lý Tuyết Nhàn vội vàng chạy đến bên giường bệnh, không ngừng vuốt ve gương mặt tái nhợt của Lam Hải Quỳnh, trông như sợ cô ta gặp chuyện chẳng lành. 

Bạch Vũ đưa mắt nhìn lướt qua, thấy sắc mặt Lam Hải Quỳnh hơi nhợt nhạt, nhưng nhịp thở và mạch đập vẫn ổn định. Cô ta chưa tỉnh lại, chủ yếu là do quá mệt mỏi. Bạch Vũ thở phào một hơi, sau đó nhẹ giọng giải thích: "Tối qua cô ấy đi tiếp khách, uống hơi nhiều rượu... 

"Câm miệng!" 

Triệu Tuấn Hào thô bạo cắt ngang lời Bạch Vũ: "Đến nước này rồi mà anh còn dám nói dối sao? Đúng là giỏi lừa người!" 

"Anh suốt ngày nói dối như thế, có xứng đáng với Hải Quỳnh không?" 

Anh ta chính nghĩa lẫm liệt quát lớn: "Có xứng đáng với sự tin tưởng của bác trai, bác gái không?" 

Sắc mặt Lý Tuyết Nhàn sa sầm: "Tuấn Hào, cháu nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" 

"Bác gái, hay là cứ để em gái cháu nói thì hơn. 

Triệu Tuấn Hào lắc đầu: "Kẻo lát nữa Bạch Vũ lại nói cháu chia rẽ ly gián, rồi nổi giận đánh cháu một trận" 

Lam Quốc Khánh quát lớn: "Nó dám hả?" 

Bạch Vũ hơi nhíu mày, không rõ Triệu Tuấn Hào lại định giở trò gì? 

"Thưa bác trai, bác gái, chuyện là thế này" 

"Hôm trước Bạch Vũ đã giở trò ăn vạ anh trai cháu, không nể mặt Hải Quỳnh, còn bắt anh cháu bồi thường ba trăm tỷ, lại còn lôi Hoàng Kha ra để ép chúng cháu. 

Triệu Mỹ Ngọc đem chuyện va chạm kể lại cho Lý Tuyết Nhàn và Lam Quốc Khánh nghe. Nghe đến đây, Lý Tuyết Nhàn kinh hãi thốt lên: "Ba trăm tỷ? Thằng ranh con, cậu cũng ác thật đấy!" 

Lam Quốc Khánh sa sầm mặt, lớn tiếng hỏi Bạch Vũ: "Bạch Vũ, có chuyện này không?" 

Bạch Vũ thản nhiên đáp: “Có chuyện này, nhưng đó không phải ăn vạ, mà là bồi thường hợp lý” 

“Còn cứng miệng? Còn cứng miệng?” 

Lý Tuyết Nhàn trừng mắt quát: “Cậu lấy đâu ra chén sứ men xanh của Quỷ Cốc Tử thời Nguyên Thanh? Cậu nghĩ chúng tôi sẽ tin cậu có món đồ cổ lên đến ba trăm tỷ sao?” 

“Chỉ vì ghen tuông vớ vẩn mà giở thủ đoạn bẩn thỉu, Bạch Vũ, cậu đúng là hèn hạ quá rồi. 

Bà ta giận đến nghiến răng: “Sao trước đây tôi không nhận ra lòng dạ cậu đen tối đến thế?” 

“Hải Quỳnh là tiểu thư khuê các, không chịu nổi mấy trò bẩn thỉu như vậy” 

Triệu Mỹ Ngọc tiếp tục châm ngòi thổi gió: “Chị ấy đã hết lời khuyên bảo, nhưng Bạch Vũ không chịu nghe, cậu ta đã khiến Hải Quỳnh vô cùng đau lòng. 

“Tối qua, chị ấy đến gặp Mạnh Giang Nam bàn chuyện làm ăn, tâm trạng vốn đã không tốt, lại sơ suất để ông ta bỏ thuốc rồi chuốc say” 

“Thư ký của Hải Quỳnh, Trần Minh Thư phát hiện có điều bất thường nên lập tức gọi điện cầu cứu cho chồng chị ấy là Bạch Vũ. Thế nhưng anh ta lại hoàn toàn phớt lờ” "Anh cháu nhận được tin đã lập tức lái xe như bay đến đó, liều mạng giành lại Hải Quỳnh từ tay Mạnh Giang Nam" 

"Bác trai bác gái xem, trên mặt anh cháu vẫn còn vết bầm do vệ sĩ của Mạnh Giang Nam đánh đây này!" 

Cô ta chỉ vào vết bầm trên mặt Triệu Tuấn Hào, ra vẻ lập công. 

"Thằng khốn nạn!" 

Nghe xong những lời này, Lý Tuyết Nhàn lập tức giận tím mặt, chẳng buồn xác minh mà vung tay giáng thẳng một cái tát vào mặt Bạch Vũ: 

"Tôi nói cho cậu biết, nếu con gái tôi có chuyện gì, tôi nhất định bắt cậu đền mạng!" 

Bạch Vũ đưa tay trái ra, nắm lấy cổ tay Lý Tuyết Nhàn: "Mẹ, chuyện không phải như cô ta nói... 

"Không phải như con bé nói? Vậy là thế nào?" 

Lý Tuyết Nhàn liên tục gào lên những câu chất vấn như muốn xuyên thẳng vào linh hồn: "Ba trăm tỷ kia không phải thật? Hải Quỳnh vì cậu mà phiền lòng không phải thật? Nó suýt gặp chuyện không may cũng không phải thật?" 

"Nếu không phải do cậu khiến nó bực bội, nó có tâm trạng rối ren mà uống rượu không?" 

"Trước giờ Hải Quỳnh bàn chuyện làm ăn, hầu như chưa từng uống rượu. Cậu dám nói mình không có trách nhiệm không?" 

"Hải Quỳnh một lòng một dạ vì cậu, còn mua cả Rolex cho cậu, vậy mà cậu lại làm nó tức giận đến mức này. Cậu còn lương tâm không?" 

Lam Quốc Khánh cũng phẫn nộ quát lên: "Buông tay! Buông tay ngay! Cậu túm tay mẹ vợ làm gì? Định động tay động chân với mẹ vợ hả?" 

Bạch Vũ buông tay Lý Tuyết Nhàn, trong lòng thầm thở dài, bản thân quả thực cũng có phần trách nhiệm. 

"Đồ vô dụng. 

Lý Tuyết Nhàn tức giận đến mức huyết áp tăng cao, ôm ngực, hơi thở dồn dập, loạng choạng lùi lại mấy bước. 

"Bác gái, bác không sao chứ?" 

Triệu Tuấn Hào nhanh tay đỡ lấy Lý Tuyết Nhàn, dìu bà ta ngồi xuống: "Bác gái yên tâm, Hải Quỳnh không sao, tỉnh lại là ổn thôi." 

"Tuấn Hào, may mà có cháu, nếu không Hải Quỳnh xảy ra chuyện, bác cũng không muốn sống nữa." 

Lý Tuyết Nhàn điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó vẫn chỉ tay vào Bạch Vũ, mắng: 

"Cậu... cậu cút ngay cho tôi! Tôi muốn Hải Quỳnh ly hôn với cậu! Ly hôn!” 

"Tôi đúng là mắt mù nên năm đó mới để cậu làm con rể trong nhà!" 

"Cút, cút ngay!" 

Bà ta không muốn nhìn thấy Bạch Vũ: "Biến khỏi mắt tôi ngay lập tức!" 

Bạch Vũ giữ vẻ mặt bình thản: "Ba mẹ, chuyện của Hải Quỳnh, con có trách nhiệm. Nhưng ba mẹ yên tâm, sau này cô ấy sẽ không bao giờ bị tổn thương nữa. "Không bao giờ bị tổn thương nữa?" 

Triệu Mỹ Ngọc hừ lạnh một tiếng: "Lúc Hải Quỳnh cầu cứu, anh trốn như con rùa rụt cổ, giờ lại mạnh miệng nói không để cô ấy chịu tổn thương nữa?" 

Lam Quốc Khánh mắng thẳng: "Đến vợ mình còn không bảo vệ nổi, đúng là kẻ vô dụng!" 

Bạch Vũ nhìn Triệu Mỹ Ngọc, cười chế giễu: "Ai đã cứu Hải Quỳnh từ tay Mạnh Giang Nam, trong lòng các người thật sự không rõ sao?" 

"Không phải anh tôi cứu, chẳng lẽ là anh? Anh có bản lĩnh đối đầu với Mạnh Giang Nam sao?" 

Triệu Mỹ Ngọc nghe vậy, trong lòng hơi chột dạ, nhưng vẫn bước lên, chỉ tay vào mặt Bạch Vũ: "Ý anh là anh đã cứu Hải Quỳnh, đúng không?" 

Lam Quốc Khánh trách mắng: "Bạch Vũ, sai thì sai, đừng có tự tâng bốc mình nữa!" 

Bạch Vũ thản nhiên lên tiếng: "Ai là người đã cứu, hỏi Trần Minh Thư là rõ nhất" 

"Cút đi, tôi không muốn thấy cậu, cũng không muốn nghe cậu nói thêm lời nào nữa!" 

Lý Tuyết Nhàn chỉ tay ra cửa, quát lớn: "Mau cút đi!" 

Triệu Tuấn Hào rút tấm séc ra, nhanh chóng viết một con số, rồi xé một phát, ném về phía Bạch Vũ, lạnh giọng nói: "Ba trăm tỷ, bồi thường cho anh. Sau này đừng làm phiền Hải Quỳnh nữa" 

"Xoet!" 

Lý Tuyết Nhàn lao tới, giật lấy tấm séc rồi xé toạc thành hai nửa, quát lớn: 

"Nợ của Tuấn Hào, chúng tôi gánh!" 

"Cậu muốn ba trăm tỷ, thì đến tìm chúng tôi mà lấy!" 

Lý Tuyết Nhàn lộ ra vẻ mặt hiên ngang: "Nhà họ Lam chúng tôi là người biết ơn báo đáp, tuyệt đối không để Tuấn Hào vừa đổ máu lại vừa phải rơi nước mắt" 

Lam Quốc Khánh cũng ngẩng cao đầu: "Đúng! Muốn đòi nợ thì tìm chúng tôi mà đòi. Có gan thì giết luôn chúng tôi đi" 

"Nghe rõ chưa? Còn chưa cút đi?" 

Bạch Vũ vừa định lên tiếng, Triệu Tuấn Hào đã lao tới, đẩy anh về phía cửa: 

"Anh muốn chọc tức hai bác đến chết sao? Muốn khiến Hải Quỳnh tức chết à?" 

Thấy Lam Quốc Khánh và Lý Tuyết Nhàn nổi giận đùng đùng, Bạch Vũ dẹp bỏ ý định giải thích. Anh tin rằng Trần Minh Thư sẽ nói rõ chân tướng với họ. 

Anh quay người rời khỏi phòng bệnh. 

Năm phút sau, Bạch Vũ xuất hiện ở cửa sau bệnh viện. 

Trong làn gió sớm, sáu chiếc Hummer xếp thành hàng, tỏa ra hơi lạnh của kim loại. 

eyJpdiI6ImErQ29MMXVBQ0dSeHlpQmdmYVZyeUE9PSIsInZhbHVlIjoiRHFrRTR4S0ZUMFBcL0dDT1p5Rm1sQzVhNjNjdTV0Q2VRY2dIU3NxRlNMcVZyTEhPdUoyYk5EcERUeEJ2TDR2T0tER2JjK2ZNTkNTeFVITUNlbEprc1B2cDZtMDg5OHZOWEoyRWQwYk5kUERaNktNVTg5K2VMTUY0V3ZWZDU1ZGRnU1ZLSk1ERFwvTjZJM3dmcDRXWmkzdklsdUlTM1AyM1pMbURNeU1TOFl2VHVoejBzRDBHU05oT3BNZ0lzK01UNDZJRU42cFJSa1NCR3lKVklzN3MrYVJqSTFCUXJWb0ZnbFJ0cWhkMERZOUtVaFkwdWVZZCsyZGo5NmVaSFkzTVZVNGxPSkk0N1wveG1INzllbk9cL3VidUJrNTM5U1pma2VjRm8yTnlCRFNpdUpnPSIsIm1hYyI6ImJkODc5YTg1ODdmOGNiMDg5NzA1NDQ3ZDc1Mjk2YTM0NDgyY2Q3ZDlkNGIxZDQzOTA4NmFiMGE4MmI2N2RlYTAifQ==
eyJpdiI6IkxUTVBIR28wVGdPZXRWOFZ2R0N4WlE9PSIsInZhbHVlIjoiam5aU0FndHhZQVwveUpDYnNBdkJpK1JkS094dHcxYTlyenNKSUpuS2RpRlRmenlhUmRMK3ZNbVhTeUJxcXdPUGQ5N1wvcWlrenMxVFV5UVF0UWhhd1YwT3RvRFwvTEI3cTM2ZE1KM2pEVWRFRHJUZXU2WTZ5RXM5UUpNOXBTMVwvcVdVY2JPZ1I5MDNWTzN4VTRyU29SakduRmttbVpKK1VBZGxQc0FFXC9hXC85QkY0PSIsIm1hYyI6IjU4NjA0MmRiZjljMGExY2YwMjQzZTEzMDZhNjczMGE2MTg5NzQ4NTkwN2JlZmFhOTE2ODhjYWZmMjJiYzkzYWUifQ==

"Trà lâu Vọng Giang!"

Ads
';
Advertisement