“Nếu em cứu được cô ấy, nhưng cô ấy không còn dáng vẻ ban đầu nữa, anh vẫn cần cô ấy chứ?”  

 

 

Mã Sơn không chút do dự: “Cần! Dù cô ấy có biến thành bộ dạng xấu xí thế nào, chỉ cần còn sống, cô ấy vẫn là vợ của Mã Sơn, anh sẽ yêu thương cô ấy suốt đời!”  

 

Lý Dục Thần khẽ gật đầu: “Có một cách có thể cứu được cô ấy.”  

 

“Cách gì, em nói nhanh đi!”  

 

“Đoạt xác!”  

 

“Đoạt xác?”  

 

Mã Sơn sững người.  

 

Anh ta nhìn đám thiếu nữ đang co rúm trong vườn hoa, vốn đã chật chội, vì cuộc giao tranh vừa rồi mà sợ hãi, chen chúc chẳng còn kẽ hở.  

 

Đoạt xác, tức là phải tìm một người còn sống, để đặt hồn phách của Tra Na Lệ vào.  

 

Nhưng nếu làm vậy, linh hồn gốc của người đó thì phải làm sao?  

 

Vì cứu một người mà phải giết một người, chuyện này, Mã Sơn không làm được.  

 

Cho dù người cần cứu là người thân của mình.  

 

“Anh đến bệnh viện!”  

 

Đó là cách duy nhất Mã Sơn có thể nghĩ ra, đến bệnh viện, tìm một người đang cận kề cái chết.  

 

Lý Dục Thần khẽ lắc đầu: “Không kịp nữa rồi! Hơn nữa, chỉ cần người còn chưa chết, thì con người vẫn có quyền được sống, dù bệnh có nặng đến đâu.”  

 

“Vậy bây giờ phải làm sao?” Mã Sơn vội vã hét lên: “Không thì dùng anh! Dùng thân thể anh đi!”  

 

Mặc dù rất hoang đường, nhưng Mã Sơn cảm thấy, đây là biện pháp duy nhất.  

 

“Anh Mã Sơn, anh thật sự vì cô ấy, mà chuyện gì cũng dám làm sao?”  

 

“Đúng thế, chỉ cần cứu được cô ấy.”  

 

“Được.” Lý Dục Thần khẽ gật đầu “Vậy em sẽ dùng thân thể anh, để giúp cô ấy tái tạo cơ thể. May mà anh đã trải qua không ít kiếp nạn, thể chất mạnh mẽ, lại được đèn Chúc Long Cửu Âm nuôi dưỡng trong thời gian dài, nên cũng không cần phải dùng tất cả máu thịt của anh, chỉ cần một đoạn xương sườn là đủ.”  

 

Mã Sơn hơi khựng lại, nhưng khi hiểu ra thì không chút do dự, năm ngón tay siết thành vuốt, thẳng tay chụp lên ngực phải mình, ngón tay xuyên vào da thịt, “rắc”, bẻ gãy một chiếc xương sườn, rồi giật cả mảng máu thịt ra ngoài.  

 

“Vậy đủ chưa?”  

 

“Đủ rồi.”  

 

Lý Dục Thần giơ tay, cầm lấy chiếc xương sườn lơ lửng giữa không trung, nhẹ nhàng trôi về phía thân thể Tra Na Lệ.  

 

Từng giọt máu tươi từ chiếc xương nhỏ xuống, từng giọt từng giọt nhỏ lên thân xác đang tan rữa của Tra Na Lệ.  

 

Ngay sau đó, chiếc xương sườn phát ra ánh sáng trắng dịu dàng, chậm rãi hạ xuống, từ từ chìm vào thân thể Tra Na Lệ.  

 

Khí huyết bắt đầu lưu chuyển trong cơ thể cô ấy, như gió xuân thổi qua đồng hoang, vạn vật bừng tỉnh, phần da thịt từng mục nát, từng chút một, bắt đầu khôi phục lại vẻ nguyên vẹn ban đầu.  

 

Lý Dục Thần vung tay, cờ Thanh Mộc hóa thành sương xanh, bao phủ thân thể Tra Na Lệ.  

 

Khí xanh phát ra năng lượng mạnh mẽ, khiến cho cỏ cây xung quanh điên cuồng phát triển, ngay cả khe hở của đá cẩm thạch trên lễ đài cũng xuất hiện dây leo.  

 

Cây cỏ xanh tốt nhanh chóng bao phủ lấy lễ đài, trở nên rậm rạp, xanh mướt, giống như nơi này là khu rừng nguyên sinh, trường tồn với thời gian.  

 

Mã Sơn vừa thấy Tra Na Lệ có dấu hiệu hồi phục, thì đã bị khu rừng này che phủ, anh ta vội vã muốn tiến lên, kéo đám cây cỏ này ra, nhưng đột nhiên cảm thấy cơn đau trước ngực, mới chợt nhớ ra mình đã đứt một chiếc xương sườn, lồng ngực như cửa sổ mở toang.  

 

Mã Sơn nghiến răng nhăn mặt, chịu đựng cơn đau, lớn tiếng nói: “Không sao! Không sao! Chỉ thiếu một cái xương thôi mà, ông đây cũng không ngắn đi được, ông đây chịu được!”  

 

Lý Dục Thần cầm cây gậy gỗ đen ngang qua, chỉ về phía trước rồi nói: “Kích thước tương đương, anh thiếu một chiếc xương sườn, dùng cái này thay thế vậy.”  

 

Nói rồi, Lý Dục Thần đưa tay lên, lần nữa đẩy khúc gỗ đen đã được luyện hóa vào trong ngực Mã Sơn.  

 

Đoạn xương sườn ghép vào chỗ bị đứt, vừa vặn lấp đầy khe hở.  

 

Lý Dục Thần nhẹ nhàng vỗ mấy cái, khối gỗ đen dính chặt vào xương của Mã Sơn, da thịt từ từ mọc lên, vết thương dần dần lành lại, không lâu sau, đã hồi phục lại hình dạng khỏe mạnh.  

 

Mã Sơn vươn tay cử động hai lần, rồi nói: "Khúc gỗ đen này để trong ngực anh, thế chẳng phải anh biến thành người có lòng dạ đen tối rồi sao?”  

 

Lý Dục Thần cười lớn nói: “Anh Mã Sơn yên tâm đi, khúc gỗ này không phải vật tà ác, ngược lại nó là vật dùng để phong ấn tà thần, lần này có duyên luyện hóa, lúc đầu em cũng không biết nó là gì, nhưng khi em nhìn thấy anh tháo xương sườn, em lập tức nhận ra, đây có thể là gỗ xương rồng được luyện hóa từ xương của rồng thần.”  

eyJpdiI6Ims0dzNPTHZDVnVtMjN1cDBYTStXeXc9PSIsInZhbHVlIjoidUlZZ3hsaUJVU3NpZ3FpRzgzRncyVUNyWUE1c2RTNDAxTk9ZZ2lXQmFDTFVIOUhQckdcL1FSMEdwR05LK0xhRk8iLCJtYWMiOiJkYTI4MTE1NGNlYmJhNjMwOTAzNDhjOWRkZmJjYjFhMmM3NGMzODA0NWE1M2NkYmNiMTViMGRlMTM2MWY4MTZkIn0=
eyJpdiI6Ik16d2FKRWIxRkJWRGYxSXgyRkFlTlE9PSIsInZhbHVlIjoicVwvNWQzRHpTUHV0ZHlUSStsNDJRSjhtTkNWdGVZaDlNOWF2NklXV21VY3dtZXNcL0tlblVCTmkyUFhrWHFvUXMrTEExVll5RVNna1N6UkNMenNEa0RUZVB1MEJNbFRtcVZhakd5bWJjYTlcL3loTXhNczJENTNwNjV0MVpWdGtHbEtlRWxDd1kzWlY0c3NzamZDUXJTVFdzS0Jvd1ZHbmRRTTlLazhEQjFKeUZiVTBLYlwvNnl1QVZ6TmZNWHB5SzNkZm5DaCtBVWlMbXhtb1JJXC9HUHRkTlwvUkw1NmFaM0hjblV0bHZnaFo5TVhzYW1XREl0MjZldldZQ3dHaVRiNGtOZXdCYTU1OFdiY2oxd0FrXC85T3NmZWdlRGVVa2U5UENUOEtSQmtLMEZFV2ZMUkVINXZwUUZ6Rk1yMDRUSjBYN1ZrRWR2d0xTZ2I2MGVwck8wa2tXMHpVUT09IiwibWFjIjoiNTA3NTFmZmI0ZGFmZjY3MjhlMjlkODcwNmZjYzYyMTAyYjYyZGM5ZDBkYjlmMTFmMTIyMmM3MDEyNmZkMDE4NyJ9

Ads
';
Advertisement