Lý Dục Thần bước tới, nhặt cây gậy gỗ đen dưới đất lên.
Thứ đó đã biến mất, không còn trong cây gậy nữa.
Cho đến lúc này, anh vẫn không thể xác định rốt cuộc đó là thứ gì.
Đây là đối thủ khó nhằn nhất mà anh từng gặp, kể từ khi bước chân vào tu hành.
“Dị vực…” Anh ngẩng đầu nhìn lên trời, “Là nơi thiên ma sinh ra sao?”
Nếu xét theo quy tắc của thế giới này, thì thứ đó đã chết rồi.
Nhưng đúng như nó đã nói, nó không thuộc về thế giới này, nên quy tắc sống chết không có hiệu lực với nó.
Khi nó từ bỏ hình thái thuộc thế giới này, sống chết đã không còn ràng buộc.
Tất nhiên, ở những thế giới khác có lẽ cũng có sống chết, nhưng e rằng đó là hệ thống quy tắc hoàn toàn khác.
Nếu không nắm được những quy tắc đó, thì chẳng thể hoàn toàn giết chết nó.
Vì vậy, thực chất nó vẫn còn sống, chỉ là không còn hình thể, không hồn, không phách.
Nó tồn tại ngoài mọi quy tắc.
Lý Dục Thần vô cùng khâm phục vị đại năng năm xưa đã phong ấn nó vào khúc gỗ kia, bởi khi không thể giết chết, thì giam giữ chính là cách tốt nhất.
Nếu không sẽ giống như bây giờ, chẳng ai biết lần tiếp theo nó sẽ xuất hiện vào lúc nào, ở đâu, và dưới hình thái nào.
Tất nhiên, cũng có thể nó sẽ không bao giờ quay lại thế giới này nữa.
Lý Dục Thần liếc nhìn cây gậy gỗ trong tay.
Sau khi trải qua hai tầng luyện hóa bằng Thần Lôi và Hắc Hỏa, đã không thể nhận ra nó được làm từ chất liệu gì nữa.
Tuy nhiên thứ gỗ có thể phong ấn tà thần dị vực, chắc chắn không thể là loại gỗ tầm thường.
Loại luyện hóa trong khi chiến đấu như thế này là cơ duyên hiếm có, thậm chí không thua gì đồ luyện từ lò luyện khí Thiên Đô.
Lý Dục Thần xoay người, thấy Mã Sơn đang ngồi bên lễ đài, ôm Tra Na Lệ đã thối rữa không còn hình dáng con người, đôi mắt đẫm lệ nhìn anh.
“Dục Thần, mau cứu cô ấy! Xin em, anh chưa từng cầu xin ai bao giờ…”
Lý Dục Thần khẽ thở dài.
“Cổ tuyệt tình là cổ trùng nguyên thủy nhất trong thuật vu cổ, không phải là đồ của Huyền Hàng Môn, có lẽ là nó bí truyền của nữ vu Tùng Lâm…”
Anh chưa nói hết câu, nhưng Mã Sơn đã hiểu rõ.
Tưởng rằng Mạn Đan dùng cổ độc để hại Tra Na Lệ, không ngờ Tra Na Lệ tự hủy thân thể để giữ lấy sự trong sạch.
Trái tim Mã Sơn như đang rỉ máu.
“Con bé ngốc! Đúng là con bé ngốc!”
Kẻ cứng rắn cũng có tình cảm, nước mắt không kìm nén được nữa, từng giọt rơi lên thân thể đang mục rữa của Tra Na Lệ.
“Dục Thần, cứu cô ấy đi! Em nhất định có cách mà, đúng không?”
“Cổ tuyệt tình phát tác, xương khô ruột nát, tủy thối não mục, đến thần tiên cũng khó cứu!”
Lời của Lý Dục Thần khiến Mã Sơn rơi vào tuyệt vọng.
Anh ta đưa tay chạm vào khuôn mặt của Tra Na Lệ, nhưng chỉ mới chạm nhẹ, mảng thịt thối rữa nhớp nháp đã dính đầy tay.
Mã Sơn giật mình hoảng hốt, vội vã cố đắp lại phần đã dính ra tay, nhưng càng muốn đắp lại, thì càng làm rớt thêm, khuôn mặt của Tra Na Lệ càng trở nên méo mó kinh hoàng.
“Không! Không! Không thể như vậy! Là anh không tốt! Là anh sai!...”
Mã Sơn luống cuống, giống như đứa trẻ nghịch đất, cố gắng nhào nặn lại khuôn mặt Tra Na Lệ.
Nhìn Mã Sơn như vậy, Lý Dục Thần khẽ thở dài.
“Haizz, anh Mã Sơn, anh tránh ra đi.”
Mã Sơn nghe vậy lập tức nhẹ nhàng đặt Tra Na Lệ xuống đất, đứng bật dậy, chạy đến trước mặt Lý Dục Thần, hai tay nắm chặt vai anh lắc mạnh: “Anh biết em nhất định có cách!”
Sắc mặt Lý Dục Thần trở nên nghiêm trọng, anh đưa tay khẽ vuốt qua trong không khí hướng về Tra Na Lệ, phần cơ thể bị thối rữa bắt đầu ngừng lại, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu hồi phục.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất