Lần này, ông ta không dám để lộ ra bất kỳ vẻ do dự hay bất mãn nào trong lòng nữa, bởi ông ta biết rõ, ông ta nghĩ gì, Hắc Mộc Thần đều có thể nhìn thấu.  

 

“Vâng, thần linh đại nhân của tôi, tôi sẽ theo chỉ thị của ông, đưa cô ấy đến đây. Trước khi tìm được cô ấy, tôi sẽ bắt hết mọi cô gái trong Nhã Kinh để dâng lên cho ông!”  

 

Lời này vừa thốt ra, đám phú hào có mặt tại đó đều bị dọa sợ.  

 

“Mạn Đan đại nhân, chuyện này không được đâu? Tất cả các cô gái, chẳng lẽ đến cả người nước M cũng…”  

 

“Mấy người các người sợ cái gì? Con gái mất rồi thì sinh tiếp là được, dâng con gái cho thần linh, đó là vinh hạnh của các người!”  

 

Mạn Đan trừng mắt quát, khiến đám khách khứa lập tức im bặt, không ai dám thở mạnh.  

 

Lúc này, Hắc Mộc Thần dường như đã chấp nhận đề nghị của Mạn Đan, không những không trừng phạt ông ta nữa, mà còn phóng ra tia sáng bay thẳng vào mi tâm ông ta.  

 

Thân thể Mạn Đan rung động, nhất thời cảm thấy bản thân như được tái sinh, pháp lực trong cơ thể dâng trào, tinh lực dồi dào vô tận.  

 

Ông ta nhìn Tra Na Lệ, gương mặt thối rữa khiến ông ta vừa thấy chán ghét mà vừa căm giận.  

 

“Tra Na Lệ! Cô đúng là con điếm! Suýt nữa thì làm tôi mất mặt trước thần linh! Cô muốn dùng cổ tuyệt tình để giải thoát à? Mơ đi! Tôi sẽ luyện thân xác cô thành dầu xác, để trong đèn Trường Minh; dùng linh hồn cô luyện thành âm nữ, để trăm quỷ hưởng thụ! Ha ha ha ha…”  

 

Mạn Đan cười to, vung tay lên, cuốn lên luồng gió lạnh, đẩy Tra Na Lệ đến lễ đài trong vườn hoa, nơi đó vốn là nơi để tổ chức lễ bái trời đất, đặt các vật tế lễ.”  

 

“Bày trận, luyện lửa!” Mạn Đan ra lệnh.  

 

Bốn con Kim Cổ Mạn Đồng bao vây xung quanh, trôi lơ lửng quanh người Tra Na Lệ, giam cầm cô ấy.  

 

Lập tức có đệ tử của Huyền Hàng Môn bưng đến rất nhiều thứ giống như sáp, xếp chồng dưới chân Tra Na Lệ.  

 

Trên mặt của Mạn Đan lộ ra tia tàn độc, ngón tay vung lên, một đốm lửa rơi vào đống sáp, ngay lập tức bùng lên ngọn lửa xanh lục.  

 

Lửa nhanh chóng bùng lên, cháy lan lên người Tra Na Lệ.  

 

Trong vườn bắt đầu tỏa ra mùi hôi thối, khó chịu.  

 

Mặc dù lúc lúc này Tra Na Lệ vì cổ tuyệt tình mà khắp người đều thối rữa, trở nên xấu xí như quỷ, nhưng khi mọi người nhìn thấy cô ấy bị lửa thiêu đốt, họ vẫn cảm thấy thương xót và đồng cảm.  

 

Nhưng không ai dám phát ra tiếng động, vì trong tâm trí họ, nỗi sợ hãi chiếm ưu thế.  

 

“Ha ha ha ha!”  

 

Mạn Đan cười điên cuồng.  

 

“Cổ tuyệt tình! Đúng là tự làm tự chịu! Cô thà chịu đựng đau đớn do Cổ tuyệt tình gây ra, để phá hỏng kế hoạch của tôi. Vậy tôi sẽ cho cô biết, cái gì gọi là sống không bằng chết!”  

 

Đúng lúc đó, bầu trời đột nhiên biến sắc, gió không ngừng nổi lên.  

 

Từng đám mây lửa xuất hiện nơi chân trời, không ngừng biến hóa thành nhiều hình dạng, cuồn cuộn kéo tới, chỉ trong chớp mắt đã bao phủ trên đỉnh đầu mọi người.  

 

Một con rồng đỏ thẫm lao ra khỏi tầng mây, từ trên trời hạ xuống.  

 

Mọi người không khỏi sợ hãi hét lên, không hẹn mà cùng ôm đầu cúi rạp xuống đất.  

 

Trong vườn hoa gió lớn không ngừng nổi lên, cát bụi mù mịt khiến ai nấy đều không mở nổi mắt.  

 

Đợi đến khi gió tan bụi lặng, mọi người nhìn lại, mới phát hiện ra không biết từ khi nào trên lễ đài đã xuất hiện một người đàn ông cao lớn uy nghi, đang ôm Tra Na Lệ vào trong ngực.  

 

“Na Lệ!”  

 

Mã Sơn khẽ gọi tên cô ấy, nhìn thấy Tra Na Lệ toàn thân thối rữa, lại bị lửa thiêu cháy, bốc lên mùi khét tanh, trái tim anh ta như bị dao cắt từng nhát.  

 

Nỗi đau này còn tàn khốc hơn gấp trăm lần so với lúc anh ta bị rút hồn luyện phách ở Thục Sơn.  

 

Tra Na Lệ từ từ mở mắt.  

 

Đôi mắt ấy là nơi duy nhất trên cơ thể cô ấy còn giữ được sự trong trẻo và thanh sạch.  

 

“Mã… Sơn…” Tra Na Lệ bật ra âm thanh yếu ớt mà mơ hồ.  

 

Cô ấy muốn đưa tay lên chạm vào mặt Mã Sơn, nhưng thân thể đã chẳng còn sức lực.  

 

Cô ấy muốn mỉm cười, nhưng gương mặt thối rữa đã không thể tạo ra bất kỳ biểu cảm nào, chỉ có giọt nước mắt lặng lẽ trào ra nơi khóe mắt, lăn dài trên khuôn mặt mục nát, chảy trong từng thớ thịt đang rã ra.  

 

“Đừng nói gì cả! Đừng nói gì... Anh đến rồi! Mọi chuyện sẽ ổn thôi!”  

 

Mã Sơn chẳng màng đến mùi hôi thối hay mục rữa, cúi đầu hôn nhẹ lên má cô ấy, có giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt anh ta, nặng tựa như sắt, rơi xuống đất.  

eyJpdiI6IldVMnF6TncxQ2tzTFVtR1N3QnNCTlE9PSIsInZhbHVlIjoiME10NDlVT0ZQa2crMlVXZ3ZwblNZdzE3OU5jOW9DM09GWGVPXC9cL3RXVE45YWZaN0Q5MW1Lb3R3K1VrOXhsWlNlIiwibWFjIjoiYjFlZDg4Y2ZkZTg2ZGIzMWU3ZTIyZjc3MzQ1NjY2ZTQ4MGJjYzI0ODIwM2RlODcyMzQ0NDMwYmJiMjEwZDE4NSJ9
eyJpdiI6InpxWjJqTW9MVXZ2NWdaMVc3eW51TXc9PSIsInZhbHVlIjoiQ2VOdm9zS0NDbUdtU0taXC9oTDBaQnU3bUlnQlhEUlN6cTFKOTdIeERSYk9vVXNCcDlkN2c5TWwyZ25cL2lId3BxZjFrZVQxcGhEWmhHQzlNK3hCUnM0TzdXRjVhTGhuNXVJdytYZkFXS0ZjekdLS2lLdm5NWXFIOXRtXC9WTUQrQ2NVUU83Z20rUnlqNFJnbENtRFRMd1VkNmswS0NEc0VoVHV1bWo1QWNweDRia3BWeUpxa0FwTFdXa0NUXC9WMjh1UHY5a3lXQkozOUpiOGlqWFVZMndcL2h3cjZScWQyS1VLbW1VNnRSZmpcLzRCQ2xLU2RzcnFcLzA2dVM1RmFDRjNrSXRleVoyVVdSeW13eDRSK3hhYTI1N2xIMUl4UFE4MFJVbDNoUW1hakl3SU9BPSIsIm1hYyI6IjA3Yzg4YzFmN2ZkMTQ1NzRlOGM4YWI4ZjVmMWRhMTUwMzMzMDQ2ODVmMmIyYzZhNTRhMmQ0OTViOWI1ZDg0YTMifQ==

Ngọn lửa dữ dội, bùng lên từ thân thể anh ta.

Ads
';
Advertisement