Ánh đèn Minh Hải và tàn hồn Minh Bộc xuất hiện như một bước xác thực thân phận của Lý Dục Thần, mặc dù mấy người Ô Long chân nhân cũng không nghe được Minh Bộc nói gì, bởi vì nó được truyền từ tàn hồn, chỉ có Lý Dục Thần có thể hiểu.
Nhưng Ô Long chân nhân cũng không nghi ngờ thân phận của Lý Dục Thần nữa.
Sau đó, ông ta dẫn Lý Dục Thần đi thăm vườn trà mà bọn họ kinh doanh.
Vườn trà tên là vườn trà Thanh Nham, Từ Thanh là ông chủ trên danh nghĩa, Ô Long chân nhân chính là thầy làm trà mà hắn “mời” về, còn Hồng Bào thì rất ít lộ mặt trước người khác, thường núp ở phía sau núi, vẫn làm công việc cũ, phụ trách hái trà dại ở vách đá.
Vườn trà rất lớn, có nơi trồng chè, nhà máy chè, là một công ty có kích thước không nhỏ, phía dưới có mấy loại trà, lượng tiêu thụ lá trà cũng không tệ, nhất là trà đắt tiền, rất được giới thượng lưu thích.
Ô Long chân nhân nói cho Lý Dục Thần biết mấy trăm năm qua, dựa vào lá trà mà ông ta đã tích lũy được khối tài sản không nhỏ.
Ngay ở bên cạnh căn phòng đặt đèn Minh Hải, ông ta có một kho chứa tài sản bí mật, Lý Dục Thần đi theo ông ta đi xem, bên trong có vàng bạc châu báu chất đống.
"Thánh chủ... à không, cậu Lý..." Ô Long chân nhân chỉ vào đống tài sản nói: "Những thứ này đều là của cậu. Không chỉ những thứ này, bao gồm nhà máy trà trước mắt cùng tất cả sản nghiệp, cũng đều là của cậu."
Lý Dục Thần lại nhíu mày.
Ô Long chân nhân sợ đối phương hiểu sai ý, hơi lúng túng nói: "Tôi biết cậu có nhiều của cải, thành tích một năm qua giống như sự tích vậy. Chút tài sản nhỏ này của tôi khiến cậu chê cười rồi. Đây chính là một chút tâm ý của tôi, mong cậu không chê."
Lý Dục Thần hơi sững sờ, khoát tay cười nói: "Sao tôi có thể chê được, ông kinh doanh vườn trà mấy trăm năm, lại phải che giấu thân phận, tích lũy đến bây giờ thì đã rất vất vả. Huống chi mỗi người đều có sở trường riêng, trà đạo cũng vậy, trên đời cũng không có mấy người dám nói mình hiểu biết hơn ông."
"Vậy tại sao cậu lại..." Ô Long chân nhân không hiểu nhìn Lý Dục Thần.
"Chẳng qua là tôi đang suy nghĩ, những thứ này đều là vật ngoài thân, rốt cuộc thì những thứ này có ích gì với chúng ta?"
Lý Dục Thần đứng ở trong sân, ngẩng đầu nhìn trời.
"Trước đây tôi cũng cảm thấy, tích lũy tài sản là chuyện quan trọng. Dù là người tu hành, sáu căn thanh tịnh, không nhiễm bụi trần thì vẫn phải chú ý đến tài sản. Những thứ tài sản này như có sẵn từ khi thế giới hình thành, xã hội thành lập."
"Sau đó tôi suy nghĩ rõ ràng, tất cả những thứ này không phải Thiên Đạo sao? Thiên Đạo không phải sự sống cái chết, giàu nghèo hay sao? Tôi muốn đi ngược lại với Thiên Đạo, nhưng lại dùng tài sản của Thiên Đạo, ông cảm thấy hợp lý không?"
Ô Long chân nhân ngẩn người tại đó, không biết nên trả lời như thế nào.
Giống như ông ta đã hiểu, nhưng cũng lại hoàn toàn không hiểu.
Qua thật lâu, ông ta mới nói: "Nếu cậu cảm thấy những thứ này vô dụng, vậy chúng tôi cũng không cần. Tôi cũng cảm thấy làm những chuyện này quá mệt mỏi, bỏ đi cũng không tiếc, như vậy cũng có thể tự do tự tại."
Lý Dục Thần cười mỉm: "Cũng không cần phải bỏ ngay, chẳng qua là tôi hy vọng ông biết một đạo lý. Ông có thể vứt bỏ tất cả những thứ này, để đạt được sự tự do của mình bất cứ lúc nào, nhưng người trên thế giới này thì sao? Bọn họ có thể vứt bỏ không?"
Ô Long chân nhân lắc đầu một cái.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất