Lý Dục Thần đến núi Long Hổ, gặp được Trương Vân Phổ, vị thiên sư Chánh Nhất nổi danh khắp nơi.
So với Trương Tích Khôn, Trương Vân Phổ nổi tiếng hơn rất nhiều. Mặc dù ông ta và Trương Tích Khôn là sư huynh sư đệ của nhau, nhưng tuổi của ông ta lại lớn hơn Trương Tích Khôn khá nhiều, địa vị cùng với uy vọng trong Đạo Môn cũng cao hơn hẳn.
Vì vậy, ngay khi Trương Vân Phổ xuất quan, Trương Tích Khôn lập tức trả lại danh hiệu “thiên sư” cho ông ta. Các đệ tử trong phủ Thiên Sư cũng gọi ông ta là “thiên sư”, nhưng sau xưng danh lại thêm hai chữ “Tích Khôn” vào, gọi ông ta là “thiên sư Tích Khôn” thay vì “Trương Thiên Sư”.
Lúc Lý Dục Thần bước vào, anh cảm nhận được người của phủ Thiên Sư rõ ràng không mấy thiện cảm với mình, thậm chí còn tràn đầy ý thù địch.
Ngay cả Trương Tích Khôn trước đây cũng vì thân phận tiên sứ Thiên Đô của Lý Dục Thần mà vô cùng cung kính với anh, nhưng lần này, thái độ lại thay đổi hẳn.
Trương Tích Khôn đưa Lý Dục Thần đến biệt viện Trương Vân Phổ đang tu hành.
“Cậu Lý…” Trên đường đi, ông ta cứ do dự, muốn nói rồi lại thôi.
“Đạo trưởng Trương có lời gì muốn nói thì cứ nói thẳng.” Lý Dục Thần lên tiếng.
“Cậu Lý đã đem trả lại thanh kiếm thiên sứ, là người có công với phủ Thiên Sư. Ở Loset, tôi đã tận mắt chứng kiến cậu diệt trừ dị giáo Thiên sứ, cứu cả đạo môn Hoa Hạ. Nhưng tại sao… tại sao cậu lại nói ra những lời hủy Đạo như vậy?”
Lý Dục Thần đáp: “Tôi không hủy Đạo, tôi đang tạo ra Đạo.”
Trương Tích Khôn thở dài: “Tôi cũng biết con người cậu, nhưng sư huynh của tôi cũng là một người cố chấp…”
“Sợ tôi và sư huynh của ông xảy ra xung đột à? Lý Dục Thần cười, hỏi: “Ông sợ tôi chạy đến giết sư huynh của ông, hay là sợ sư huynh của ông giết tôi?”
“Chuyện này…”
Trương Tích Khôn khó xử. Ông ta biết rõ thực lực của Lý Dục Thần đến đâu, nhưng sư huynh đã bế quan hai mươi năm, hiện tại cảnh giới của sư huynh đã đến ngưỡng nào rồi, ông ta cũng không dám chắc.
“Cậu Lý à, tôi chỉ không muốn giữa hai người xảy ra hiểu lầm thôi.”
“Tôi lại mong đấy chỉ hiểu lầm.” Lý Dục Thần đáp.
Sau một hồi nói chuyện, cuối cùng hai người cũng đã đến trước cửa biệt viện Trương Vân Phổ ở.
Trương Tích Khôn ở bên ngoài cung kính nói vọng vào: “Sư huynh, cậu Lý đã đến rồi.”
“Mời vào.” Một giọng nói già nua nhưng uy nghiêm vang lên từ bên trong.
Lý Dục Thần theo Trương Tích Khôn bước vào, băng qua sân viện, đi đến gian nhà ở giữa.
Đại sảnh rộng lớn lại trống không, chẳng có gì, chỉ có một chiếc đệm cói. Ngồi trên đấy là một lão ông râu tóc bạc lông mày dài, chòm râu trắng rũ dưới cằm, dáng người nhìn qua ba phần uy nghiêm bảy phần từ bi, ai mà ngờ được đây lại là người có thể giết người dìm xác, vẽ bùa phong ấn thi thể.
“Đệ lui ra đi.” Trương Vân Phổ nói với Trương Tích Khôn.
Trương Tích Khôn đáp: “Vâng sư huynh.”
Ông ta nhìn Lý Dục Thần với ánh mắt lo lắng, sau đó lui ra ngoài.
Trương Vân Phổ vung chiếc phất trần trong tay, một tấm đệm cói từ trong hư không đột nhiên hiện ra, đặt xuống đối diện ông ta.
“Mời ngồi.”
Lý Dục Thần ngạc nhiên. Đều bế quan hai mươi năm, mà tu vi của lão đạo này lại cao hơn Vương Sùng Tiên của Bạch Vân Quan không ít bậc.
Cũng chẳng biết đó là chênh lệch vốn đã có sẵn giữa hai người họ hay do đột phá trong hai mươi năm bế quan kia.
Lý Dục Thần ngồi xuống, hỏi: “Nghe nói thiên sư có việc tìm tôi, không biết là chuyện gì?”
“Cậu là người đã tìm thấy kiếm Thiên Sư và trao trả lại cho phủ Thiên Sư sao?” Trương Vân Phổ nhìn anh, hỏi.
“Đúng vậy.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất