"Mình tu đạo của mình, mình chính là thần linh..."
Trương Đạo Viễn lầm bầm câu nói này, cả người run rẩy.
Nội tâm ông ta như sông biển đảo lộn, ánh sáng vàng trước mặt lóe lên rồi đột ngột ngưng tụ thành một hạt nhỏ, chợt lóe sáng và biến mất, phảng phất như có thứ gì đó khắc vào mi tâm.
Rồi từ nê hoàn đi xuống dưới, rả rích từng giọt.
Chợt cảm thấy miệng mình đầy nước, đầy mùi thơm.
Trong một khoảnh khắc, chim khách xây cầu, ngân hà đảo ngược, cửu thiên trong vắt cuộn trào vô tận, vượt qua cả các tầng lầu, phá bỏ huyền quan...
"Ầm" một tiếng, xiềng xích trong ngực chợt mở ra, như được giác ngộ.
"Chúc mừng ông, ông Trương!" Giọng Lý Dục Thần vang lên: "Từ hôm nay trở đi, ông chính là ‘Trương Bán Tiên’ danh xứng với thực."
"Tôi... thành công rồi sao?"
Trương Đạo Viễn vẫn không dám tin, nhưng cảm giác cơ thể sẽ không lừa dối ông ta.
Ông ta từ từ mở mắt, đang định bày tỏ lòng cảm kích với Lý Dục Thần thì chợt sững người, nhìn lên bầu trời đêm mịt mù, ánh trăng khuyết lơ lửng trên cao.
Ông ta ngạc nhiên nói: "Ấy, đã nửa đêm rồi sao? Tôi đứng thế này nguyên một ngày rồi á?"
"Không!" Lý Dục Thần cười nói: "Ông đã đứng suốt bảy ngày rồi."
"Hả?"
Trương Đạo Viễn kinh hãi, nhìn mình rồi quay sang nhìn Lý Dục Thần, vị trí đứng của hai người vẫn không thay đổi, cái câu ‘Mình tu đạo của mình, mình chính là thần linh...’ như vẫn còn vang vọng bên tai, mọi thứ như mới vừa xảy ra vậy.
Ông ta chợt nhận ra: "Cậu Lý... Cậu đã ở đây canh chừng tôi suốt bảy ngày sao?"
"Dù sao đây cũng là lần đột phá lớn đầu tiên của ông, có người bảo vệ sẽ tốt hơn."
Lý Dục Thần nói rất bình thản thoải mái, nhưng Trương Đạo Viễn biết rằng bảy ngày qua có lẽ không hề yên bình.
Trước kia người tu hành đều phải độ thiên kiếp, ngày nay ông ta được nghe đại đạo rồi đi trên con đường khác, sao ông trời có thể dễ dàng buông tha cho ông ta?
Ông ta cảm kích trong lòng, quỳ xộp xuống đất, gọi một tiếng: "Cậu Lý..."
Xúc động nghẹn ngào, ngàn lời muốn nói lại không biết bắt đầu từ đâu.
Nhưng khi ngẩng đầu lên, ông ta lại phát hiện Lý Dục Thần đã biến mất từ lâu.
Cuối cùng thì cậu ấy cũng không chịu nhận một lạy này của mình.
Trước mặt chỉ còn Thiên Tinh Quan lộng lẫy mới toanh.
Nhìn đạo quán đã từng vô cùng quen thuộc này, Trương Đạo Viễn lại rơi vào trầm ngâm.
Mình đã bị trục xuất khỏi phái Chính Nhất, không thể lấy danh nghĩa đạo sĩ phái Chính Nhất để giở quẻ xem bói, xem phong thủy cho người dân Hòa Thành nữa. Có vẻ như nếu cứ tiếp tục ở trong Thiên Tinh Quan này là không phù hợp.
Đi đâu về đâu đây?
Chẳng lẽ là phải hoàn tục?
Nghĩ đến đây, Trương Đạo Viễn chợt cười tự giễu, lẩm bẩm: "Hoàn tục hay không thì sao chứ? Tiên hay phàm vốn cũng chẳng có gì khác biệt, người người đều có đạo căn. Mình vốn là người thường, cớ gì phải hoàn tục chứ!"
Nói rồi ông ta cười to ba tiếng rồi đi xuống núi.
Nhiều năm sau nữa, thế gian xuất hiện một công ty tên là "Kiến Đạo", chuyên làm về xây dựng, nổi tiếng với chất lượng cao và tốc độ nhanh. Chủ công ty họ Trương, được người đời gọi là "Ma vương xây dựng".
...
Khi Lý Dục Thần vừa về tới Ngô Đồng Cư, Lâm Mộng Đình đã nói với anh: "Có một ông đạo sĩ già tới đây muốn gặp thẳng mặt anh. Em nói anh không ở đây, vậy là ông ta đi luôn."
Lý Dục Thần nghe vậy đã đoán ngay, đó chắc chắn là Trương Vân Phổ.
Trương Vân Phổ vừa xuất quan đã xuất hiện ở Hòa Thành, chuyện này vốn đã rất kỳ lạ.
Hòa Thành không phải là thắng cảnh của Đạo Môn, chỉ có mỗi Thiên Tinh Quan là có liên quan đến Long Hổ Sơn. Vai vế của Trương Đạo Viễn không cao, trừ việc có cùng họ với Trương Vân Phổ ra thì còn cách mấy tận đời, chắc chắn Trương Vân Phổ sẽ không đến đây vì Trương Viễn Đạo.
Những thứ có thể có quan hệ với Trương Vân Phổ, cũng chỉ có Ngô Đồng Cư và cái giếng trong sân.
"Ông ta không để lại lời nhắn nào sao?" Lý Dục Thần hỏi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất