Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 

 Ninh Cẩn Ngôn tùy tiện nói: “Giữ chặt ta!"  

 

"Hả!"  

 

Tần Ninh tiến lên, ôm lấy cái eo nhỏ của Ninh Cẩn Ngôn.  

 

Bùm...  

 

Một khắc sau, cơ thể Tần Ninh bay ngược.  

 

"Là ngươi bảo ta giữ ngươi!"  

 

"Ta có bảo ngươi ôm ta đâu?"  

 

"..."  

 

Ninh Cẩn Ngôn tiếp đó nói: "Nắm vào mép quần áo ta là được rồi."  

 

"Vậy có an toàn không?"  

 

Tần Ninh bật thốt lên.  

 

Ninh Cẩn Ngôn trợn mắt nhìn Tần Ninh một cái, tiếp đó Tần Ninh đàng hoàng, nắm lấy mép áo Ninh Cẩn Ngôn.  

 

Bùm...  

 

Tiếng nổ vang lên ầm ầm, chỉ một thoáng, không gian bên trong quả cầu ánh sáng nổ tung.  

 

Ánh sáng bảy màu chiếu từ bốn phương tám hướng tới.  

 

Ngay sau đó, Tần Ninh cảm nhận được bản thân và Ninh Cẩn Ngôn đang nhanh chóng di chuyển trong một con đường ở giữa những ánh sáng bảy màu.  

 

Thời gian trôi qua từng giờ từng phút, Tần Ninh chỉ cảm thấy ánh sáng bảy màu xung quanh mình như chứa sức mạnh vô cùng khủng khiếp, làm người sợ hãi.  

 

Hai người cứ đi trong ánh sáng bảy màu như vậy về phía trước.  

 

"Hả?"  

 

Chẳng qua là, không lâu sau, Ninh Cẩn Ngôn đột nhiên nhướng mày một cái.  

 

Tiếp đó, trong lối đi không gian ánh sáng bảy màu, làn sóng đột nhiên dâng trào, thật giống như mặt hồ vốn yên tĩnh bỗng có làn sóng ập tới.  

 

"Hừ!"  

 

Ninh Cẩn Ngôn hừ lạnh một tiếng, bàn tay nắm chặt, một cây trường thương nhô lên cao rồi đâm ra.  

 

Bùm...  

 

Hình sóng còn chưa được ngưng tụ thành thì đã bị cây thương đánh nổ tung.  

 

Tiếp đó, lối đi trong không gian khôi phục lại vẻ bình thường.  

 

Hai người đi một đường về phía trước, cũng không còn gì bất ngờ xuất hiện.  

 

Không lâu sau.  

 

Ánh sáng bảy màu phía trước dần dần biến mất, tiếp đó, từng tia sáng màu trắng giống như ánh sáng mặt trời.  

 

Bao nhiêu năm chưa từng nhìn thấy ánh mặt trời, trong lúc nhất thời Tần Ninh không nhịn được mà híp mắt một cái, ngẩng đầu nhìn bầu trời.  

 

Ở nơi đó...  

 

Hai mặt trời đứng sóng vai treo cao trên bầu trời.  

 

“Hả?"  

 

Tần Ninh kinh ngạc nói: "Thật là... mù mắt à..."  

 

"Ngươi không bị mù đâu!"  

eyJpdiI6IkdyTHJ1ODFJazMzek5QVDZJQmJLbHc9PSIsInZhbHVlIjoiWTNJNGdWcmU3VDlseERoWFhpampsMStIQXJKODRCZXNabnFhdjVFY2F1T3RhQXFWTmZjVzFEcG9PSlZJaTlCRiIsIm1hYyI6ImQ0ZWIzODQ5YmNjOWFkZDViMjVkMmY1MjVlMjQ0MGEwNTM0MGI5MGFkODdiNGU5NWY5MzVlY2JiMTMxMWMyZWUifQ==
eyJpdiI6IlgxcEZoNVF4clM0WU5yenVBTHpqS2c9PSIsInZhbHVlIjoiM09aK1FtdENYRktBUDIzc08yRkhGeE5ONlNsVzVjcGRacVpjdFpPNVNGMDhYSktFM2RFU1VMK205a0ZnNUpzQVR4cG9GTFd5dGVRNmo4UEZWdTJVUTlZTXl4VnBLVWFPanpmQWEwTkEza0o3eER1QjZVejBNYlRQR1wvRm04a0NwbWRyc1M0emtrS3BlZm5MMnpNYXluc1NTazJcL0hyOWltejR3MERLSjhHdjVTYnA0cWtpZ3l3N0hOVlNGdFJiTVFGWUdTMTVyQkpaUlJXR1paZmdmck5tcm9vU2t2VytOK0xhcnlzdW8zSm1GNkM1bTl4MVwvNjVsY0p0aFNOcVI0TGNmc3F2SkxuYlZxU3VtdG9IUDlNdDFcL1wvUnJPbG5UaWZcLzZ2bjA0dHppS2h1b0FEUlJcL29xU1ZFYWVZb1wvbFdHdTNYeDJSXC83WHFNclk2M2t0SWtRUFh3PT0iLCJtYWMiOiI5NmIzMTY4OGZlM2MwNmQzZTFlZjQ3OTA3OGFjZmViZGQyMjBkNDRhNjM2ZmU4YzBmZTdlMGFlODlmMzg2MmZjIn0=

Ads
';
Advertisement