Ngày hôm đó, rất nhiều người đã tiếp xúc và nói chuyện với Derrick, nhưng chỉ có ba người này là sống ở nơi người khác không thể nhìn vào. Và thật quá bối rối khi nghĩ đến bất kỳ tên nào trong số họ lại tồi tệ như vậy, bởi vì cả ba cái tên đều rất quen thuộc với Judith. Nếu ba người này là người lạ, nó sẽ làm cho tình hình dễ dàng hơn.

 

Ngoài ra, cả ba đều liên quan đến cuộc sống hàng ngày của Derrick, nên không thể nói rằng cuộc gặp gỡ này hay cuộc gặp gỡ kia diễn ra một cách bất ngờ và kỳ lạ.

 

Công tước dành ít nhất ba ngày một tuần với Hoàng đế, thường xuyên đến thăm Cung điện vì lý do cá nhân hoặc công việc. Derrick là chỗ dựa vững chắc cho Hoàng đế. Phục vụ Hoàng gia là ý nguyện của chồng nàng, cho đến nay ý nguyện đó vẫn không bị ai phản bác, bởi vì Hoàng đế là bạn thuở nhỏ của anh ấy. Nhiều người thậm chí còn coi mối quan hệ của họ là anh em trong gia đình.

 

Vì vậy, cuộc gặp gỡ trong đêm của hai người không thể coi là kỳ lạ.

 

Sylvia là người bị nghi ngờ nhiều nhất, người đã bày tỏ tình cảm tuyệt vọng với Derrick. Tuy nhiên, cũng không có gì lạ về những cuộc gặp gỡ bí mật về đêm của họ. Cặp đôi gặp nhau hầu như mỗi ngày, ngay sau khi Công tước hoàn thành công việc.

 

Judith nhìn chằm chằm vào cái tên Vincent một lúc. Đó là cái tên không mong muốn nhất trong danh sách và như một cái gai nhọn đâm vào tim Judith. Cô không thể hiểu tại sao anh trai mình lại bí mật gặp gỡ Derrick vào ngày hôm đó. Tất nhiên, họ có thể nói về công việc hoặc thậm chí về điều gì đó cá nhân để củng cố mối quan hệ, nhưng tại sao lại gặp gỡ bí mật theo cách này?

 

Judith đau đầu vì mọi thứ đang diễn ra, bởi vì cô ấy không thể loại trừ bất kỳ cái tên nào. Ngay lập tức Judith quyết định chia sẻ với chồng mọi thông tin mà cô nhận được. Điều còn kỳ lạ hơn nữa: chỉ vài ngày trước, Derrick đã ngẫu nhiên gặp từng người trong số họ.

 

Có lẽ anh ấy đã có thể cảm nhận được một số năng lượng kỳ lạ hoặc thứ gì đó tương tự?

 

Sau khi nghiên cứu lại giấy tờ, Judith đến văn phòng của chồng, nơi anh thường dành thời gian rảnh rỗi ở đó. Sau khi gõ cửa và bước vào, cô bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của Carmen, cậu ta đang ngồi trên bệ cửa sổ. Derrick đang đối mặt với cậu ta, vì vậy Judith chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của anh.

 

Không khí trong văn phòng yên tĩnh hơn cô mong đợi, nhưng có cảm giác rằng một cuộc trò chuyện nghiêm túc nào đó đang diễn ra giữa hai người. Derrick nghe thấy ai đó bước vào bèn trở nên hờ hững.

 

"Tôi xin lỗi, tôi có đang làm gián đoạn không?"cô cẩn thận thanh minh.

 

"Không, không sao cả," Công tước nói, xoay người lại.

 

Derrick ra hiệu cho cô đi vào, cô ngay lập tức đến gần anh và nhìn Carmen lần nữa, nhận ra một điều kỳ lạ: cặp sừng đã không còn nhìn thấy nữa. Rất có thể, ma quỷ đã giấu chúng khỏi những cặp mắt tò mò, vì nó có thể trở thành một thứ gì đó rất nguy hiểm.

 

"Dù sao, hãy thận trọng, Carmen," Derrick tiếp tục cuộc trò chuyện.

 

"Làm sao tôi có thể ngăn họ lại? Nếu họ bắt được tôi, họ sẽ ngay lập tức cố gắng tìm xem thủ lĩnh đang ở đâu!"

 

"Đúng vậy, hệ thống ma quỷ đã trở nên thật kinh tởm."

 

"Họ chỉ cần một vị Vua mới, và nhiệm vụ của tôi là tìm một thủ lĩnh…" - Carmen cắn môi. Cậu ta nhìn Judith thêm một lần nữa và nhảy ra khỏi cửa sổ.

 

Cô nhận ra đây là tầng hai, vội vã chạy đến nơi để đảm bảo rằng Carmen được an toàn. Nhưng cậu ta đã xoay người biến trở lại thành một con chim và vỗ cánh bay xa hơn.

 

"Hah…" - Judith nhìn điều này một cách hào hứng, rồi quay lại nhìn Derrick, nghĩ về những gì cô đã nói trước đó: chỉ huy, nhân viên, nhà vua… tất cả những điều này đều rất khó khăn đối với Judith.

 

Tất cả những gì cô biết là Derrick là một ác quỷ cấp cao. Giờ thì Judith đã hiểu tại sao Hannibal lại cảm thấy tự ti khi ở cạnh vị ác quỷ này. Ngoài đẳng cấp của mình, Derrick có một bản chất tốt và rất tốt bụng. Và sự tự ti này biến thành sự đố kỵ bình thường.

 

Gương mặt Derrick trông rất trầm ngâm và nghiêm túc như thể anh ấy đang suy nghĩ về một điều gì đó quan trọng. Nhưng ngay khi ác quỷ nhìn Judith, ánh mắt của anh dịu đi.

 

"Em có chuyện gì sao?"

 

"Tôi biết Derrick đã gặp ai và anh ấy ở một mình với ai vào ngày hôm đó," cô đưa tài liệu ra.

 

Thật bất ngờ, Judith nhận thấy rằng ác quỷ trông không hề kích động hay căng thẳng.

 

"Anh có nhớ những gì anh đã nói với tôi trong xe ngựa ngày hôm đó?"

 

Cô đang ám chỉ mùi kinh tởm từ Hoàng đế.

 

"Anh nhớ," Derrick dễ dàng hiểu được ý của vợ mình.

 

Cau mày, anh nhăn mặt khi nhớ lại cái mùi kinh tởm đó, như thể anh đã ngửi lại nó một lần nữa. Rõ ràng là Derrick thực sự ghét anh ta.

 

"Cũng trong ngày hôm đó, chúng ta đã gặp Sylvia Wirrell và anh trai tôi. Anh không cảm thấy gì sao? Rốt cuộc thì, mùi của Hoàng đế thật khủng khiếp… Mùi này có thể liên quan đến Hannibal không?"

 

Judith vừa mới nhận thấy khứu giác tuyệt vời của Derrick, vì vậy cô nghĩ đó có thể là một manh mối.

 

"Mùi hương xuất phát từ bản thân người đó, bất kể bây giờ người đó có phải là quỷ hay không,"anh ta trả lời ngắn gọn, mặt cứng lại. "Đối với bọn anh, mùi của làn da của một người được ghi nhớ cũng như khuôn mặt hoặc hình dáng. Một số mùi giống như em hoặc Hoàng đế, quá tốt hoặc quá xấu. Nhưng anh không để ý đến mùi của người phụ nữ đó và anh trai em - chúng không đáng kể."

 

Bây giờ nó đã trở nên rõ ràng: ma quỷ phân loại con người bằng khứu giác, không phải bằng thị giác. Tuy nhiên, điều này không liên quan gì đến ma quỷ bên trong nên kế hoạch của Judith đã bị phá hỏng.

 

"Vậy thì chúng ta cần quan sát họ thêm."

 

"Đúng vậy, sớm muộn gì Hannibal cũng sẽ hành động," Derrick nói, ngồi xuống bàn văn phòng. "Trong lúc này, anh cần lấy lại sức mạnh để đánh trả," với những lời này, anh kéo vợ vào lòng, vỗ nhẹ vào bụng cô và mỉm cười tinh nghịch.

 

"Anh còn đùa được nữa sao? Hannibal đang ở đâu đó gần đây." Judith nói một cách nghiêm túc, nhận ra rằng Derrick không coi trọng việc này.

 

"Anh có thể làm gì?"

 

Anh cư xử một cách thản nhiên nhất có thể, như thể đó là một điều gì đó bình thường.

eyJpdiI6IlFXTkc0OVM4NkdPcG1sV0ZtK29CRVE9PSIsInZhbHVlIjoiMUgyQVNCTVdWNkZNZm0yaXd6XC9WYk1IZmJXR3BKZ2FPaDBZRUF3TkFlY2pNVmpSdWVRWEdsVEx3SHdxYnMxeFphNkU4cHZDemxFdHZvTTVSc3BlNHlRPT0iLCJtYWMiOiIxYWM0ZDA5ZmY0ZWFhOGZkMWRiZjM4NjllOGY3NTBlNDQyMmFjZWJiMzgxOGUyYmVmYzlmZDBlMDg3ZTBiMzkyIn0=
eyJpdiI6IksxZ2tYNWhZWFNRaitwYTM2Mkord3c9PSIsInZhbHVlIjoibmVCMGRKSVwvYno1MVN3U2xZZkRpbzNlM3BCVVFxZmdYZTUrRW5saW16TGdacnY1VzJIcjU1NTFwc056V0t6SktUN2xTWk9ZMTFPSWF0V0JRemlGTTdGNjQ1eU9aR0E1M0xhaXZKNWgwRG5rZktLZkJSXC9KVnhRTXlTc3pRT1NBNktzdDZ2RVN6elBxQm00SCt2U0ZaVmxFcU1YbGJNTFZ3cnpINnk0SFhcL1wvS3RHck5ndGRMRFBVOXZIc3cyb2w1WVhDbVI0Nm9tZUZrTWU5OVwvNHZSQ1RBPT0iLCJtYWMiOiI5YTliMDFhOGU3ZTc1Mjg4ZmYyN2Y1YmVmMWZlNmE1NjBhYWRkOGE4MjQxZGY0Y2JmMTkzNDUxZjc1Mjg3N2I1In0=

 

Ads
';
Advertisement