Chương 1109: Đồ đệ cũ

“Sư phụ, để con đi với người!”

Diệp Thu đi cạnh Mục Vỹ, y vẫn kiệm lời như thường.

Song, mọi người cũng lập tức đi theo.

Mục Vỹ là nhân vật chủ chốt của họ nên đương nhiên họ phải bảo vệ cho sự an nguy của hắn.

Trận đại chiến của hai bên cũng đã hoàn toàn ngừng lại.

Thiên chủ và thánh chủ ra tay rồi thì ai thắng ai thua, họ không còn quyền quyết định nữa.

Bây giờ chỉ cần chờ xem ai trong hai người họ sẽ thắng thôi.

Các tiếng uỳnh uỳnh vang lên, vì ở trên độ cao mấy nghìn mét nên trông hai người họ rất bé nhỏ.

Nhưng khí thế bùng nổ của họ vẫn khiến mọi người phải run sợ.

“Huyền Thiên, công pháp mà ngươi tu luyện là Bàn Thiên Kinh do Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn truyền cho núi Huyền Không. Nghe nói sau khi luyện thành linh pháp này là có thể dời non lấp bể, không biết ngươi đã luyện được đến bước nào rồi?”

Khổ Thanh nhìn Huyền Thiên rồi cười hỏi.

“Ngươi đoán xem!”

Huyền Thiên cười nói: “Nhưng ta cũng rất muốn biết Khổ Thiên Quyết của ngươi có uy lực đến đâu!”

Ngay sau đó, Huyền Thiên đã ra tay, ông ta giơ cả hai tay lên, đồng thời dạng chân ra, lập tức có một chiếc bàn tròn xuất hiện ở bên dưới.

Chiếc bàn tròn này rộng cả mấy nghìn mét, cao mấy trăm mét, hơn nữa còn có chân nguyên hùng hồn tích tụ.

Huyền Thiên đứng trên chiếc bàn ấy với khí thế ngạo nghễ.

Ở phía khác, Khổ Thanh vung tay, các khí thể màu đen lượn quanh người y, khiến không gian xung quanh y bắt đầu biến dạng.

Lúc này, đến những người ở bên dưới cũng thấy bi thương trong lòng như muốn tuôn hết ra, những võ giả có cảnh giới hơi thấp một chút còn không nhịn được mà khóc toáng lên.

Khổ đau!

Giờ họ chỉ còn thấy đau khổ, dường như tất cả mọi thứ trên đời này đều bi thương, khiến không ai chịu nổi.

Ầm ầm…

Thoáng cái, hai người họ đã lao vào chiến đấu, trận giao đấu này khiến trời đất biến sắc, nhật nguyệt đổi màu.

“Không mất dăm bữa nửa tháng thì còn lâu trận đấu này mới phân thắng bại được!”, Diệp Thu nhìn hai người họ rồi gật đầu nói.

“Diệp Thu!”

“Dạ?”

“Con có thể nhìn ra hai người họ ai mạnh ai yếu không?”, Mục Vỹ hỏi.

“Theo con thấy, thiên chủ đó như thần tiên rồi, sự nắm bắt về sức mạnh và võ kỹ của ông ta phải gọi là hoàn hảo. Còn thánh chủ thì có thực lực yếu hơn một chút, nhưng sư phụ cũng biết Khổ Thiên Quyết rồi còn gì. Năm xưa, Khổ Thiên Quyết của Khổ Hải Thiên Tôn còn lợi hại hơn đầy tiên thuật!”

Hai người dùng chân nguyên để trò chuyện rồi lại quan sát trận đấu trên cao.

Nhưng bây giờ, không biết tại sao Mục Vỹ lại cảm thấy hơi kỳ quái.

Hắn cứ thấy thiên chủ đó có vẻ gì đó là lạ.

Song, thánh chủ của điện Khổ Thiên còn lạ hơn.

“Diệp Thu, con có thấy trông Huyền Thiên rất lạ không?”

“Lạ ở chỗ nào ạ?”

Mục Vỹ đáp: “Rõ ràng là thiên chủ của núi Huyền Không mà lại không dám lộ mặt với mọi người, riêng điểm này thôi đã quá lạ rồi!”

“Ừm, sư phụ, thật ra con cũng thấy rất khó hiểu!”, Diệp Thu tiếp lời: “Nhưng không phải vì lý do đó, mà nhìn Huyền Thiên làm con nhớ đến một người!”

“Ai?”

“Mục Lang!”

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ run lên, cảm thấy như bị khơi lại một đoạn ký ức mà mình không bao giờ muốn nhớ lại nữa.

Mục Lang!

Hay nói đúng hơn phải là Vỹ Lang.

Hàng vạn năm trước, Diệp Thu có thể coi là đồ đệ mà Huyết tôn giả xem trọng nhất, đương nhiên Mục Vỹ cũng có một đồ đệ tương tự.

Người này tên là Vỹ Lang, từ nhỏ đã là một cô nhi.

Mục Vỹ coi trọng y là bởi hắn nhớ lại ngày xưa, mình cũng là một cô nhi, trong lúc khó khăn khổ sở nhất, hắn chỉ mong mình được sống sót, quyết không khuất phục số mệnh, để rồi từng bước bay tới cửu thiên.

Lần đầu tiên Mục Vỹ gặp Vỹ Lang, khi ấy y chỉ là một cậu nhóc chừng mười ba, mười bốn tuổi.

Khi ấy, Mục Vỹ đang trong một chuyến thám hiểm đi tìm bảo vật.

Vừa gặp Vỹ Lang, người trong thôn của y đã bị các võ giả đi qua cướp bảo vật giết hết, còn y vẫn gắng gượng sống tiếp trong thôn thêm mấy tháng nữa, dù cả thôn đều bốc lên mùi thối rữa của người chết.

Trong khoảng thời gian đó, hai chân của Vỹ Lang bị đè gãy, y cố cầm cự trong nhà mình.

Suốt ba tháng trời, Vỹ Lang đã sống nhờ ăn thịt từ xác của cha mẹ huynh muội.

Khi Mục Vỹ gặp Vỹ Lang, y gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, nhưng y vẫn cầm xương đập xà nhà bị rơi xuống, trong khi miệng còn đang ngậm một khúc xương.

Trên khúc xương ấy in đầy dấu răng.

Khi ấy, Mục Vỹ đã động lòng trắc ẩn.

Nhìn thấy Vỹ Lang, hắn như trông thấy bản thân mình của ngày xưa, thời hắn trải qua bao ngày tháng trong rừng sâu vật lộn với bầy thú, rồi còn ăn thịt sống của chúng.

Còn Vỹ Lang khi thấy Mục Vỹ thì lập tức cầm khúc xương đâm vào bụng hắn.

Ads
';
Advertisement