Chương 1108: Thiên chủ đối chiến thánh chủ

Thấy vậy, gần như lòng của tất cả mọi người đều chùng xuống.

Cuối cùng thì thiên chủ nức danh từ mấy nghìn năm trước của núi Huyền Không đã chịu xuất hiện rồi sao?

Bao năm qua, núi Huyền Không xảy ra biết bao chuyện lớn nhỏ, nhưng vị này cũng không hề ló mặt, nhưng hôm nay lại xuất hiện ở đây vì Huyết Minh và Mục Vỹ.

“Giết!”

Những giọng nói lạnh băng vang lên trên các đỉnh núi cao lơ lửng, không một câu nói dư thừa mà lập tức hạ lệnh.

Các võ giả trên núi gào lên rồi nhảy xuống, sau đó xông vào đám đông bắt đầu chém giết.

Lệnh duy nhất mà họ nhận được là giết!

Đây là lệnh của thiên chủ nên không một ai dám cãi lại.

“Cuối cùng thì ngươi cũng đến rồi!”

Một người bất ngờ xuất hiện ở đảo Lạc Hồn.

Người ấy mặc áo bào đen che kín người nên không ai rõ mặt mũi ra sao.

“Ngươi cũng ở đây rồi đấy thôi!”

Một người chậm rãi bước từ trong cửa hang trên một đỉnh núi ra nhìn người mặc áo bào đen đó rồi nói.

Người này mặc trường sam màu trắng, đầu đội mũ cùng màu, ngoài ra còn đeo khăn che mặt màu trắng.

Đó là Huyền Thiên - thiên chủ của núi Huyền Không!

Cường giả tuyệt thế nổi tiếng nhất ở tiểu thế giới Tam Thiên, đồng thời cũng là người khiến ai cũng phải khiếp sợ nhất.

Nhưng còn người mặc áo bào đen là ai?

Mọi người đều không biết.

Song Mục Vỹ lại biết rất rõ.

Người đàn ông mặc áo bào đen chính là truyền nhân Khổ Thanh - thánh chủ hiện tại của điện Khổ Thiên!

Một thiên chủ và một thánh chủ!

Huyền Thiên bước đi nhẹ nhàng, thoạt nhìn như thần thiên trên trời, phiêu dật tự tại.

Còn Khổ Thanh có vẻ trầm ổn với khí thế thâm sâu, nhìn từ xa, người này như đã trải qua mọi nỗi khổ đau và tai hoạ trên nhân gian, khiến người ta thấy thương xót.

Hai người họ đứng đó khiến mọi người sinh ra một ảo giác.

Dường như trên thế gian này chỉ còn hai người họ, một người đại diện cho sự chính nghĩa, người còn lại đại diện cho sự hắc ám.

“Huyền Thiên!”

“Khổ Thanh!”

Hai người chào hỏi như bạn cũ lâu ngày gặp lại.

“Ngươi là một thiên chủ cơ mà, có cần phải làm thế này để đối phó với một hậu bối không?”

Khổ Thanh mỉm cười, giành nói trước.

“Đúng là không cần thiết thật!”

Thiên chủ nhìn Mục Vỹ, ngay sau đó hắn chỉ thấy ngoài Tru Tiên Đồ thì lục phủ ngũ tạng hay thậm chí toàn cơ thể mình đều bị nhìn thấu.

“Ngũ hành tinh nguyên, máu rồng, mắt rồng, xương rồng, hồn rồng!”, Huyền Thiên nhìn Mục Vỹ rồi lạnh giọng nói: “Tiềm lực trong tương lai của tên này khéo sẽ trở thành Vỹ tôn giả thứ hai, một nhân vật mới, cũng có thể giống như Khổ Hải Thiên Tôn hoặc giống ngươi cũng nên!”

Thiên chủ nhìn Khổ Thanh rồi cười nhạt nói.

“Sao phải nhiều lời vậy!”

Mục Vỹ đứng dậy nhìn Huyền Thiên rồi cười lạnh nói: “Nếu ông muốn giết ta thì kiểu gì ta cũng kéo núi Huyền Không ông xuống mồ chung!”

“Ồ! Thật ư?”

Huyền Thiên liếc nhìn Mục Vỹ, sau đó hắn chỉ thấy tâm trạng mình trở nên bất ổn.

“Huyền Thiên, đối thủ của ngươi là Khổ Thanh ta!”

Khổ Thanh vung tay, Mục Vỹ lập tức cảm thấy tất cả sức mạnh đang ép chặt lấy mình đã hoàn toàn biến mất.

Hai cường giả cảnh giới đỉnh phong đứng giữa không trung, sau đó nhìn nhau từ phía xa đến mức toé lửa.

Vùng biển lân cận đảo Lạc Hồn đều dậy sóng nhấp nhô, biển lớn như cuộn trào mãnh liệt.

Trận giao đấu của hai võ giả này khiến mọi người hoa mắt chóng mặt, không thể nhìn thấy rõ.

Nhưng rõ ràng họ vẫn đứng yên tại chỗ bất động.

Cuối cùng, sau một tiếng hô trầm thấp, cả hai đã lao vào nhau.

Trời đất bỗng tối sầm, bốn bề xung quanh như đã biến mất.

Đến chỉ huy của các môn phái lớn cũng tái mặt.

So với hai người này thì họ thật sự quá yếu.

“Khổ Thanh, dù ngươi đã nhận được truyền thừa của Khổ Hải Thiên Tôn, nhưng bản lĩnh vẫn kém lắm, chưa là đối thủ của ta được đâu!”

Giọng nói của Huyền Thiên như vang lên giữa độ cao hàng chục nghìn mét.

“Thế à? Nhưng nếu ngươi chỉ quan tâm tới thời gian tu luyện thì đâu phải kiêng dè Mục Vỹ tới vậy?”

Khổ Thanh trầm giọng đáp, trận đại chiến chính thức bắt đầu.

Bấy giờ, mọi người mới cảm nhận được rằng đây là trận đại chiến của hai người họ.

Còn trận chiến ở bên dưới của bọn họ chỉ làm nền thôi.

Nếu Mục Vỹ đoán không nhầm thì Huyền Thiên tu luyện bí tịch Bàn Thiên Kinh của nhà họ Huyền, còn Khổ Thanh tu luyện Khổ Thiên Quyết.

Một công pháp do Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn sáng tạo ra, công pháp còn lại là của Khổ Hải Thiên Tôn.

Rốt cuộc công pháp nào lợi hại hơn thì phải xem mới biết được.

Hai cánh tay của Mục Vỹ dần cử động lại được, hắn nhìn mọi người rồi nói: “Chúng ta ra đó xem sao!”

“Minh chủ!”

“Ta không sao!”

Thấy vẻ lo lắng của mọi người, Mục Vỹ xua tay nói: “Nếu Huyền Thiên muốn giết ta, Khổ Thanh sẽ ngăn cản chứ mọi người không làm gì được ông ta đâu!”

Nghe thấy vậy, mọi người đều trầm mặc, vì Mục Vỹ nói đúng.

Ads
';
Advertisement