Chương 1098: Phá trận

Vù…

Ngay khi kim quang xuất hiện, đã có một tiếng động vang lên, một tia sáng đã xuất hiện trước mặt Huyền Cực Không. Tia sáng đó lao thẳng vào Huyền Minh Tru Tiên Trận như cắt kim loại.

Trông thấy vậy, mọi người đều ngẩn ra.

Thế là xong rồi!

Dường như mọi người đều có suy nghĩ này.

Huyền Minh Tru Tiên Trận toi đời rồi.

Đó chính là Tiên Khí, sao Huyền Minh Tru Tiên Trận có thể chống lại được chứ!

Ngay sau đó, tim mọi người đều đập thình thịch, ai nấy đều sẵn sàng chiến đấu.

Xẹt…

Một tiếng động vang lên trên Huyền Minh Tru Tiên Trận.

Nhưng sau khi xuất hiện một vết mờ ở mặt ngoài, trận pháp đó vẫn bình thường, không chút động tĩnh gì nữa.

Không phá được ư?

Thấy vậy, mọi người đều im lặng.

Võ giả của các thế lực đã vào sẵn tư thế chiến đấu, nhưng giờ lại ngơ ngác nhìn nhau.

Người sững sờ hơn họ là thành viên của Huyết Minh.

Tiên Khí cũng không phá được Huyền Minh Tru Tiên Trận ư!

Huyền Cực Không cũng có vẻ bối rối.

“Lại!”

Đây đã là lần tấn công thứ ba của Phá Thiên Thoa rồi.

Tiên Khí này chỉ có tất cả bảy lần tấn công, nếu dùng hết thì sẽ không còn công dụng gì nữa!

Các tiếng xẹt xẹt vang lên, nhưng mọi chuyện vẫn y như cũ.

Huyền Minh Tru Tiên Trận vẫn vững như bàn thạch!

Lần thứ tư!

Thứ năm!

Thứ sáu!

Đã sáu lần tấn công mà Phá Thiên Thoa vẫn không phá được Huyền Minh Tru Tiên Trận!

Nhưng sau lần thứ sáu này, mọi người phát hiện điểm hứng chịu các lần tấn công của Phá Thiên Thoa trên Huyền Minh Tru Tiên Trận đã xuất hiện một vết nứt.

Không lẽ sắp thành công rồi sao?

Ai cũng phải ngạc nhiên khi nhìn thấy vết nứt này.

Nhưng sự kinh ngạc này không kéo dài quá lâu.

Lần tấn công thứ bảy đã tới!

Huyền Cực Không cũng thầm thấy bất an.

Nếu sau lần này mà vẫn không phá được Huyền Minh Tru Tiên Trận thì đến chịu, họ đã hợp sức lại mà đại trận còn không phá được thì nói gì đến việc công phá Huyết Minh.

“Mở!”

Huyền Cực Không khẽ hô lên một tiếng rồi tấn công.

Uỳnh…

Một tiếng động lớn vang lên, mọi người đều dồn hết sự chú ý về phía đó.

Phá! Vẫn chưa phá được!

Tiếng động uỳnh uỳnh đó dần biến mất, còn đại trận thì vẫn đứng sừng sững trên đảo Lạc Hồn.

Các giọng nói khó tin vang lên không ngớt bên tai mọi người.

Không phá được!

Thế mà lại không phá được!

Vết nứt đã lớn hơn, nhưng trận pháp vẫn nguyên vẹn. Bỗng rắc một tiếng, trái lại Phá Thiên Thoa trong tay Huyền Cực Không lại vỡ tan tành.

“Chu trưởng tộc, Hàn cung chủ, giờ chỉ có thể dựa vào hai vị thôi!”

Sau khi Phá Thiên Thoa vỡ, Huyền Cực Không chắp tay rồi lùi lại.

Hai người khác lại xuất hiện trước Huyền Minh Tru Tiên Trận.

Đó chính là cung chủ Hàn Thiên Nhẫn của Cửu Hàn Thiên Cung và trưởng tộc Chu Thiên Chính của nhà họ Chu!

Đây là lần đầu tiên người nắm quyền của hai thế lực lớn xuất hiện trước mặt mọi người.

Hàn Thiên Nhẫn có vóc dáng vạm vỡ, thoạt nhìn như một khối hàn băng nghìn năm, không thể tan ra.

Còn Chu Thiên Chính thì gầy yếu, trông như người đau ốm.

Nhưng hai người này có thể nói là chỉ xếp sau thiên chủ Huyền Thiên ở tiểu thế giới Tam Thiên thôi.

“Huyền hộ pháp vất vả rồi!”

Hai người đó tiến lên nhìn đại trận rồi mỉm cười, gật đầu với nhau.

Ngay sau đó, đã có một chiếc gương màu xanh xuất hiện trong tay Hàn Thiên Nhẫn.

Mặt chiếc gương này bóng loáng, xung quanh có các dấu vết cổ xưa, trông như đã hàng chục nghìn năm tuổi.

Hàn Ngọc Cổ Kính!

Lúc trông thấy chiếc gương đó, mọi người đều ồ lên.

Hàn Ngọc Cổ Kính là bảo vật truyền thừa từ khi Cửu Hàn Thiên Cung thành lập tới nay.

Nghe nói nó là Tiên Khí, nhưng không ai biết rốt cuộc món bảo vật này mạnh tới mức nào.

Còn Chu Thiên Chính thì mỉm cười lạnh lùng, sau đó lấy một sợi xích ra.

Sợi xích này chỉ có một màu đen kịt, dài hơn một mét, khi rơi vào tay Chu Thiên Chính thì vang lên tiếng leng keng.

Hỗn Thiên Liệm!

Lúc trông thấy sợi xích đó trong tay Chu Thiên Chính, Chu Vân Văn và Chu Á Huy đều biến sắc mặt.

“Hỗn Thiên Liệm là bảo vật của trưởng tộc nhà họ Chu ta, nó là bảo vật của thượng giới nên có uy lực phi thường!”

Chu Vân Văn nói nhỏ.

Lúc thấy Chu Thiên Chính lấy Hỗn Thiên Liệm ra, mặt Chu Vân Văn và Chu Á Huy lập tức xám xịt.

“Chu Vân Văn, Chu Á Huy, nếu bây giờ hai người đồng ý chống lại Huyết Minh và quay về gia tộc, ta cho thể tha cho một mạng!”

Chu Thiên Chính cầm sợi xích dài rồi nhìn hai người đó, lạnh giọng nói.

“Chống lại Huyết Minh?”

Chu Á Huy tiến lên rồi kiêu ngạo nói: “Chu Thiên Chính, ông là cái thá gì chứ! Từ nay trở đi, họ Chu trong tên của ta không liên quan gì đến ông cả, sẽ là hai chữ Chu khác nhau, ông hãy nhớ lấy điều này”.

“Ha ha!”

Nghe thấy vậy, Chu Thiên Chính bật cười, Hỗn Thiên Liệm trong tay đã dài ra hàng nghìn mét.

Sợi xích quấn quanh cả đảo Lạc Hồn, đồng thời vẫn tiếp tục dài ra thêm.

Lúc này, đảo Lạc Hồn đã bị buộc chặt như cái bánh, không thể vùng ra được.

Ads
';
Advertisement