Chương 1097: Sử dụng Tiên Khí

Trưởng tộc của ba gia tộc lớn cùng ở trên một chiến hạm. Ba người nhìn Huyết Minh gần trong gang tấc, nỗi bức bối trong lòng dường như đã sắp được trút bỏ.

Tuy nhiên, chưa đợi ba người thở phào thì một luồng sáng xanh, phía cuối có một cái đuôi bắn tới chỗ họ.

"Tịch Diệt Chiến Lôi!"

Hình ảnh này làm mặt mày Kim Ân trắng bệch.

"Rút lui!"

Âm thanh gần như tê tâm liệt phế vang lên khiến toàn bộ biển khơi chấn động và gợn sóng.

Kim Ân há miệng hét mạnh đến nỗi chảy máu.

Thế nhưng phát bắn kia vẫn không hề dừng lại, tốc độ vẫn nhanh như trước. Hàng chục chiến hạm của ba gia tộc lớn đâu thể nào rút lui kịp.

Ầm...

Trong chốc lát, tiếng nổ đáng sợ đập vào tai những người có mặt tại đây.

Âm thanh ấy khủng khiếp đến mức không khác gì núi sạt lở, khiến người ta bất thình lình bị mất thính giác.

Sau cú bạo tạc ấy, vị trí bị bắn trúng lập tức dâng cao cột nước. Cột nước bắn thẳng lên trời, cao khoảng mấy nghìn mét như một ngọn núi màu xanh biếc.

Có điều ngọn núi ấy chỉ tồn tại trong chớp mắt rồi nhanh chóng rơi xuống.

Nhưng dưới một pháo đó, hơn một nửa chiến hạm của ba gia tộc lớn bị nước biển tràn vào, xấp xỉ mười nghìn trong số hàng chục nghìn võ giả bị chết.

Phát bắn này rất có giá trị!

"Mục Vỹ, Mục Vỹ! A!"

Tiếng gào thất thanh Kim Ân khiến ông ta chẳng khác nào ma quỷ. Ông ta la hét một cách điên cuồng.

"Tản ra nhanh lên!"

Bấy giờ Lâm Động Thiên mới sực tỉnh, vội vàng quát.

Nhưng đúng lúc đó, ba tiếng kêu xé gió vù vù vù vang lên.

Võ giả của ba gia tộc lớn còn chưa kịp định thần thì lại có ba quang cầu xanh phóng ra từ đảo Lạc Hồn.

Mặc dù ba quang cầu xanh cách bọn họ một khoảng khá xa nhưng tốc độ bay của chúng vẫn quá nhanh, dù có tản ra đi chăng nữa thì bọn họ vẫn nằm trong tầm ngắm của chúng, làm sao có thể tránh đi nổi.

Ầm ầm ầm...

Ba tiếng nổ truyền đến.

Chẳng mấy chốc mặt biển bị nhuốm màu đỏ tươi, chiến hạm ban đầu có vài chục chiếc giờ đây chỉ còn chưa đến mười chiếc, thậm chí chúng vẫn chưa thôi rung lắc trên mặt biển.

Nước biển đỏ lòm cùng với mùi tanh nồng khiến người ta rùng mình, làm ba trưởng tộc đứng sững như trời trồng.

Bốn phát!

Mục Vỹ đánh đổi bốn phát pháo để tiêu diệt gần như toàn quân ba gia tộc lớn bọn họ.

"Mục Vỹ, ngươi tự tìm chết!"

Lúc này, hai mắt Kim Ân long lên sòng sọc, ông ta đã đánh mất lý trí.

Nếu như những gì gia tộc dành dụm được trong mấy nghìn năm qua bị Mục Vỹ trộm sạch thì ông ta còn nhân lực, vẫn cướp lại được.

Nhưng bây giờ chẳng còn một ai!

Ban đầu Kim Ân dẫn khoảng chừng hai mươi nghìn người tới đây, lúc này chỉ còn chưa đến năm nghìn người.

Hai con số chênh lệch quá lớn!

Giờ đây, ông ta không còn nhân lực lẫn tiền tài nữa.

Điều đáng hận nhất là ba thế lực Cửu Hàn Thiên Cung, nhà họ Chu, núi Huyền Không, thế lực nào cũng mạnh hơn ba gia tộc của bọn họ.

Nhưng Mục Vỹ không tấn công mấy thế lực này mà chọn ba gia tộc họ làm đối tượng công kích.

Hắn cố ý!

Uỳnh uỳnh uỳnh...

Giữa lúc đó, tiếng pháo nổ vang lên. Mục Vỹ đã đổi mục tiêu.

Lần này là nhà họ Chu!

Ba quang cầu màu xanh với đường kính mấy trăm mét nện về phía đội quân của nhà họ Chu.

"Mục Vỹ, đồ ngông cuồng!"

Đúng lúc này, một tiếng quát truyền đến. Một bóng người hiện ra trong chiến hạm của núi Huyền Không.

Người nọ mặc trường bào màu xanh, khuôn mặt anh tuấn, biểu cảm lạnh lùng và đầy trịch thượng.

Một tia sáng lóe lên trong tay ông ta, dường như ông ta vừa lấy một món pháp bảo ra. Nó đánh trả khiến ba quang cầu xanh văng ngược trở về!

Ầm ầm ầm...

Tiếng động đinh tai nhức óc nổ ra trước Huyền Minh Tru Tiên Trận, thế nhưng trận pháp vẫn không lay động chút nào. Ba quang cầu xanh mau chóng tiêu tán.

"Cực Vũ Không! Một trong tứ đại hộ pháp của núi Huyền Không!"

Huyết Vô Tình nhìn bóng dáng nọ, lạnh lùng lên tiếng.

"Huyết Vô Tình, không ngờ nhiều năm không gặp, tu vi của ngươi tăng mạnh trông thấy. Cái danh hậu duệ của Huyết Kiêu đúng là không đùa được!", Cực Vũ Không cười nói với Huyết Vô Tình.

Soạt soạt soạt...

Lại có thêm ba người lộ mặt.

Áo bào trắng, tím, đen, xanh. Bốn người này đứng chung một chỗ bộc lộ khí thế vô cùng mạnh mẽ. Bọn họ chính là tứ đại hộ pháp của núi Huyền Không.

"Để tiêu diệt Huyết Minh của ta thôi mà lần này núi Huyền Không điều động tất cả thành viên luôn, tứ đại hộ pháp không thiếu một ai!"

"Tất nhiên rồi!"

Cực Vũ Thắng nói với giọng ngạo mạn: "Mục Vỹ, thiên chủ nhà ta có lệnh giết ngươi, còn Huyết Minh núi Huyền Không bọn ta thề sẽ không làm gì nó trong vòng một trăm năm tới!"

"Giết ta? Giết ta cái đầu cha ông!"

Mục Vỹ mắng: "Cực Vũ Thắng, người đầu tiên ta đây giết là ông đấy!"

"Giết ta?"

Cực Vũ Thắng phá lên cười sằng sặc: "Cực Vũ Không, chúng ta có câu trả lời rồi đấy".

"Ta biết!"

Cực Vũ Không bước ra một bước, một thanh bảo khí chói lóa bỗng nhiên hiện ra trong tay ông ta.

Tiên Khí!

Chỉ trong chớp mắt, Mục Vỹ nhìn thấy một thanh Tiên Khí xuất hiện trong tay Cực Vũ Không.

"Mục Vỹ, vì Huyết Minh của ngươi mà núi Huyền Không ta dùng đến Phá Thiên Thoa luôn đấy!"

Cực Vũ Không nói lớn: "Phá Thiên Thoa chính là Tiên Khí, không còn gì thích hợp với trận pháp của ngươi hơn nó".

Ông ta không muốn nói nhiều nên khởi động Phá Thiên Thoa ngay. Một tia sáng vàng lóe lên từ Tiên Khí.

Ads
';
Advertisement