Chương 1086: Rút quân
Nhà họ Thạch đã bị tấn công!
Thủ phạm là ai?
Còn có thể là ai nữa chứ!
Thạch Phá Thương sực hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Mục Vỹ, ngươi đúng là chết chưa hết tội, vô liêm sỉ, hèn hạ, mặt dày, ác độc!", Thạch Phá Thương tức tối mắng to: "Một bên thì giả vờ tiến công, một bên thì cho người bao vây nhà họ Thạch ta, đúng là không biết xấu hổ!"
"Không biết xấu hổ à?"
Mục Vỹ ngẩng đầu nhìn những người trước mặt, cười phá lên: "Thạch trưởng tộc, ta khuyên ông giờ hãy hạn chế mắng người khác lại đi, nếu vậy có khi ông quay về nhà họ Thạch sẽ cứu thêm được vài người trong nhà ông đấy!"
"Mục Vỹ, hãy đợi đấy!"
Thạch Phá Thương gần như nhảy cẫng lên. Ông ta lập tức dẫn người của nhà họ Thạch trở về.
Ông ta sốt ruột nhưng con cháu nhà họ Thạch còn sốt ruột hơn.
Phụ mẫu, huynh đệ của bọn họ đều sống tại nhà chính của nhà họ Thạch, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì chết một trăm lần cũng không hết tội.
Đừng nói một trăm lần, dù có chết mười nghìn lần cũng không cứu vãn được tình hình.
"Mục Vỹ, nhà họ Thạch ta mà có mệnh hệ gì thì Huyết Minh của ngươi chờ bị tắm trong máu đi!"
Thạch Phá Thương gào thét rồi vội vàng chạy đi.
"Thật là, có cần phải nóng vội như thế đâu!", Mục Vỹ chẳng biết nói gì: "Chuyện này vẫn chưa xong mà. Thạch trưởng tộc, nếu ông muốn phá vỡ trận pháp của Huyết Minh ta thì phải phá vỡ được trận pháp hộ phong của Thiên Kiếm Phong cái đã!"
Hắn ngưỡng cổ nói với theo.
Nghe thấy tin này, cả hai người Lâm Động Thiên và Kim Ân đều lộ vẻ lo âu.
Chỗ ở của ba gia tộc lớn Thạch, Kim, Lâm đều cách nhau không quá xa.
Nếu Mục Vỹ cho người tập kích nhà họ Thạch ở giữa thì nhà họ Lâm và nhà họ Kim cũng khó may mắn thoát nạn rồi còn gì?
"Rút lui, mau rút lui!"
Vừa nghĩ đến đây, Lâm Động Thiên và Kim Ân vội vàng la lớn.
Hai người quan tâm đến tình hình gia tộc của mình hơn Thạch Phá Thương.
"Hai vị, các ông làm gì thế? Đừng đi chứ!", Mục Vỹ nhấp một ngụm rượu rồi hả hê nói: "Không tấn công Thiên Kiếm Sơn nữa à?"
"Mục Vỹ, ngươi chán sống rồi!"
Thấy nụ cười gian trá của hắn, Lâm Động Thiên tức muốn nổ phổi.
Chưa bao giờ ông ta thấy người nào trơ tráo như thế!
Sao có thể lén lén lút lút làm những chuyện này mà ngoài mặt vẫn thong dong điềm đạm vậy chứ.
Tên này đúng là không biết xấu hổ.
Điều khiến Thiên Ngọc Tử và Chu Tử Kiện cạn lời hơn là Mục Vỹ hạ lệnh lúc nào không hay.
Thảo nào hắn cứ luôn miệng bảo họ án binh bất động, hóa ra là trong lòng đã có dự định từ trước.
Mọi chuyện đã rõ!
Sách lược vây Ngụy cứu Triệu!
Nếu như người của Huyết Minh đến Thiên Kiếm Phong thì chắc chắn sẽ có một trận quyết chiến xảy ra, có thể kết quả sẽ là cả hai phe đều lui binh!
Còn bây giờ, quân Huyết Minh đánh thẳng vào sào huyệt, vậy thì nhà họ Thạch, nhà họ Kim và nhà họ Lâm không thể không thối lui về trận doanh để cứu người nhà của mình.
"Chu trưởng lão!"
Lâm Động Thiên nhìn Chu Trí Viễn, nói: "Ta dẫn đệ tử trong gia tộc về nhà họ Lâm trước đây. Để đề phòng bất trắc, ta sẽ để lại năm nghìn người phối hợp với Chu trưởng lão vây quét Thiên Kiếm Phong. Ta không tin bọn chúng có thể trốn trong đó cả đời".
"Được!"
Kim Ân cũng lên tiếng: "Ta cũng cần về nhà họ Kim gấp nên cũng để lại năm nghìn võ giả cho Chu trưởng lão. Chỉ cần bao vây những kẻ này, chờ bọn ta sắp xếp ổn thỏa nhất định sẽ chạy về ngay!"
"Không thành vấn đề!"
Trong giây lát, đội quân hàng chục nghìn võ giả đang bao vây tấn công Thiên Kiếm Phong giờ đây chỉ còn lại chưa đến hai mươi nghìn người.
Chu Trí Viễn đứng đầu đội quân nhìn Mục Vỹ bằng ánh mắt ẩn ý.
"Mục Vỹ, phải công nhận rằng ngươi rất khôn ngoan!"
Chu Trí Viễn cười âm hiểm: "Cho thuộc hạ tiến công nhà họ Thạch, tiếp theo là nhà họ Kim, rồi đến nhà họ Lâm, ép bọn họ phải rút quân. Nhưng mà..."
"Nhưng gì?"
"Nhưng người đừng quên rằng, vây Ngụy cứu Triệu cũng tốt đấy, nhưng ngươi không thấy dẫn hổ rời núi tốt hơn sao?"
Vừa nghe thấy câu nói của Chu Trí Viễn, Mục Vỹ nhíu mày.
"Ý ông là nhà họ Chu ông chuẩn bị tấn công đảo Lạc Hồn của ta?", hắn cười khẩy.
"Không phải chỉ có mình ngươi biết kế vây Ngụy cứu Triệu đâu. Ta nói cho ngươi biết, nhà họ Chu ta đã khởi hành trong lúc đại quân Huyết Minh lên đường rồi!"
"Đúng là một cách rất thông minh!"
Mục Vỹ lại nhấp một ngụm rượu. Sau khi thở dài đầy thỏa mãn, hắn nói: "Nhưng Chu trưởng lão này, ta có điều muốn hỏi ông".
"Hỏi gì?"
"Ông nói thử xem, trận pháp hộ phong của Thiên Kiếm Phong và Huyền Minh Tru Tiên Trận do Mục Vỹ ta đây tự tay bố trí cái nào kiên cố hơn?"
Chu Trí Viễn nghe vậy thì tỏ ra bất ngờ.
"Ngươi đừng có mà đắc ý!"
Ông ta hừ lạnh: "Ngươi tưởng nhà họ Chu ta ngu ngốc như ba gia tộc kia chắc? Tịch Diệt Chiến Lôi chó má gì đó đúng là chẳng làm nên trò trống gì, ta thấy mấy nghìn năm qua bọn họ được thổi phồng nhiều quá thì có!"
"Ôi chao, ôi chao, sao lại nói vậy!"
Mục Vỹ an ủi: "Tịch Diệt Chiến Lôi kinh khủng lắm đấy, dù sao cũng là chí bảo nhà họ Kim mà. Chẳng qua là do nó cồng kềnh quá thôi, đánh vật sống thì khó nhắm trúng, bắn vật chết thì một phát ăn ngay!"
"Ngươi còn có tâm trạng đứng đây nói đùa à? Ngũ trưởng lão và tam trưởng lão nhà họ Chu ta đã tới đảo Lạc Hồn, trưởng tộc Chu cũng đích thân đến, đảo Lạc Hồn của ngươi sắp bị xóa sổ rồi!"
"Chứ ta còn làm gì được đâu?"
Mục Vỹ tỏ ra bất lực: "Chẳng lẽ lao ra khỏi trận pháp, trở lại Huyết Minh để quân đội nhà họ Chu ông băm vằm ra chắc?"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất