Chương 1082: Nghi oan rồi

Ngay sau đó, gần như tất cả sức mạnh bùng phát được thêm vào lúc trước đã bị trả lại hoàn toàn.

Mà đối tượng hứng chịu chính là võ giả đang lao lên phía trước của ba gia tộc lớn.

Uỳnh uỳnh…

Một luồng sức mạnh điên cuồng đã cuốn quanh Thiên Kiếm Phong.

Dưới sức mạnh ấy, người chịu trận là các võ giả của ba gia tộc lớn.

Thứ họ đối đầu không phải đại trận bị phá hay những người còn lại của Thiên Kiếm Sơn, mà là lực phản phệ của đại trận.

Cảnh tượng này khiến Mục Vỹ rất kinh ngạc.

Hắn dùng trứng rồng làm điểm chịu lực, nhưng không hề thiết kế lực phản phệ cho đại trận.

Mục Vỹ nghi hoặc nhìn sang Thiên Ngọc Tử.

Thiên Ngọc Tử cười khổ nói: “Đại trận hộ phong của Thiên Kiếm Phong đúng là có khả năng phản phệ, nhưng đó là chuyện trước kia, ta không ngờ sau khi được cậu sửa chữa, nó vẫn có khả năng này!”

Nghe vậy, Mục Vỹ dở khóc dở cười!

Hắn cũng không ngờ lại có chuyện này xảy ra.

Song khi thấy các đệ tử của ba gia tộc lớn với trăm phương ngàn kế đã bị lực phản phệ này nổ cho banh xác, thì Mục Vỹ thấy rất sướng! Đã thật!

Mười ngày qua, Thiên Kiếm Sơn luôn gắng sức chống chọi, nhưng có thêm nhà họ Chu giúp sức nên ba gia tộc lớn quả thực rất mạnh, họ không thể chống lại được.

Đến tận bây giờ, mọi người của Thiên Kiếm Sơn mới thở phào được nhẹ nhõm.

“Hay là chúng ta xông ra ngoài tấn công đi!”

Có người bắt đầu sôi trào nhiệt huyết.

“Không được!”

Mục Vỹ nói ngay: “Lực phản phệ của đại trận chắc chưa bằng một phần mười của đại trận, nó có thể tạo thương tổn lớn cho các võ giả ở phía trước, nhưng lực lượng trung kiên thật sự vẫn chưa xuất quân đâu!”

“Bây giờ, chúng ta chỉ có mấy trăm người, không địch lại họ đâu!”

“Mẹ kiếp! Tiếc thật đấy!”

Vài võ giả của Thiên Kiếm Sơn không nhịn được mắng nhiếc.

Bây giờ nếu có thể phản công thì chắc chắn họ có thể tranh thủ lúc hỗn loạn để giết những kẻ đang chạy trốn của ba gia tộc lớn.

“Yên tâm, họ sẽ hối hận thôi!”

Mục Vỹ nhìn đám võ giả đang vật vã của ba gia tộc lớn rồi cười nói.

Thấy ý cười trong mắt Mục Vỹ, Thiên Ngọc Tử như trút được gánh nặng.

Không biết tại sao, khi Mục Vỹ ở đây, ông ta cảm thấy rất an tâm.

Thậm chí ông ta còn thấy may vì nơi mà Mục Vỹ suýt chết năm xưa không phải là Cửu Hàn Thiên Cung hay núi Huyền Không, mà là Thiên Kiếm Sơn họ!

Nếu không thế lực bị tiêu diệt hôm nay chính là bọn họ rồi!

Hiện giờ, vẫn còn tia hi vọng.

“Chết tiệt! Mẹ kiếp!”

Kim Ân vốn đang xông lên phía trước nên đương nhiên là người đứng mũi chịu sào hứng trọn lực phản phệ đó, nhưng bây giờ, khi thấy hàng nghìn võ giả của ba gia tộc kẻ bị thương, người bỏ mạng vì sức mạnh ấy, ông ta chỉ thấy lòng mình trùng xuống.

Thế mà không phá vỡ được!

Sao có thể?

Suy nghĩ này không chỉ xuất hiện trong đầu Kim Ân, mà còn ở Lâm Động Thiên và Thạch Phá Thương nữa.

Nhưng hiện giờ, hai vị trưởng tộc trên đang dồn hết sự chú ý về phía Kim Ân.

Dĩ nhiên họ sẽ cho rằng đây là trò quỷ của Kim Ân.

Một quả Tịch Diệt Chiến Lôi chắc chắn có thể phá được đại trận hộ phong của Thiên Kiếm Phong, lực phản phệ là chuyện không thể nào xảy ra được.

Một triệu Linh Tinh cực phẩm!

Những một triệu đấy!

“Các ông nhìn ta làm gì?”, Kim Ân hừ nói: “Ta dùng hết cả một triệu Linh Tinh cực phẩm rồi!”

“Dùng hết rồi ư?”

Lâm Động Thiên cười lạnh nói: “Thế sao có mỗi một đại trận hộ phong mà cũng không phá được? Kim Ân, ông tưởng bọn ta là trẻ lên ba à?”

“Trưởng tộc Kim, bây giờ, tính mạng của ba gia tộc lớn chúng ta đã được buộc chung với nhau rồi, ông đừng có mưu đồ riêng gì nữa!”, Thạch Phá Thương cũng bình tĩnh nói.

Bọn họ đều là các lão quái vật đã sống mấy nghìn năm, nên có vấn đề gì cái là nhìn ra ngay.

“Các ông nghi ta ăn bớt Linh Tinh ư?”

Kim Ân nổi xung!

“Thạch Phá Thương, Lâm Động Thiên, đại trận hộ phong này có vấn đề, ta cũng không biết tại sao không phá được, nhưng các ông nghi ngờ ta thế này là không tin ta đúng không?”

Nghe vậy, hai vị trưởng tộc trên đều hầm hừ.

Đúng là họ không tin Kim Ân.

Ba bọn họ đều là những người cay độc, sao có thể bị lung lay vào lúc này.

“Hai vị trưởng tộc nghi oan cho trưởng tộc Kim rồi!”

Đúng lúc này, một giọng nói giễu cợt vang lên, đó là Mục Vỹ.

“Ông ta đã cố hết sức rồi, nhưng cũng không có tác dụng!”, Mục Vỹ châm chọc nói: “Dù các người có mang cả chục triệu Linh Tinh cực phẩm ra cũng thế cả thôi!”

“Ngươi im ngay!”

“Im miệng!”

“Im đi!”

Dường như cả ba tiếng quát tháo cùng vang lên một lúc.

Ba vị trưởng lão không nhịn được cùng hừ nói.

Cả triệu Linh Tinh cực phẩm mà vẫn sôi hỏng bỏng không, giờ họ đang giận sôi máu đây này.

“Được rồi, ta không nói nữa, nhưng các người cũng đừng cãi nhau!”, Mục Vỹ chán nản nói: “Không là nội bộ lục đục đấy, mà lúc đoàn kết cũng chẳng mạnh mấy rồi! À mà người của Huyết Minh ta sắp đến rồi đấy!”

Nghe thấy thế, ba vị trưởng tộc đều sững người.

Ads
';
Advertisement