Thiên chủ của núi Huyền Không tên là Huyền Thiên, là con cháu nhà họ Huyền - một trong bốn gia tộc lớn chiếm lĩnh núi Huyền Không.

Nghe nói người này tàn tật bẩm sinh, cả chân lẫn tay đều mềm oặt không có cảm giác. Đáng lẽ lão ta sẽ tiếp tục là một người tàn tật như thế.

Nhưng người này nghịch thiên cải mệnh, sáng tạo hết kỳ tích này đến kỳ tích khác.

Và lão ta đã trở thành một người đóng vai trò hết sức quan trọng trong nhà họ Huyền.

Trong cuộc tranh đoạt vị trí thiên chủ núi Huyền Không, sự hiện diện của Huyền Thiên mang tính áp đảo tuyệt đối, không ai có thể vượt mặt.

Sự bí ẩn của người này làm cho tất cả những người trên tiểu thế giới Tam Thiên đều hãi sợ.

Khoảng chín mươi chín phần trăm những người trong núi Huyền Không chưa được gặp thiên chủ của mình một lần nào, không ai biết lão ta là ai. Thật ra kể cả bốn hộ pháp cũng rất ít khi xuất đầu lộ diện.

Một cường địch như thế khiến trong lòng Mục Vỹ vô cùng lo lắng!

Sau khi rời khỏi hang rồng, Mục Vỹ đến thẳng tổng đàn của Vu tộc, người của Huyết Minh thì quay về đảo Lạc Hồn trước một bước.

"Tiểu tử, bội thu rồi đấy nhỉ!"

"Sao tiền bối biết?"

Thấy Vu tổ có vẻ biết tuốt tuồn tuột, Mục Vỹ ngạc nhiên hỏi.

"Còn phải nói nữa à? Nhìn cái mặt cậu thôi là biết rồi. Đến lão già Cực Vũ Thắng kia cũng bị cậu đánh cho tháo chạy, Bạch Tuyệt của núi Huyền Không thì bỏ mình, chỉ riêng hai việc này thôi đã làm cậu cười toe toét rồi!", Vu tổ cười sảng khoái: "Rồi còn trứng rồng nữa..."

Trứng rồng!

Mục Vỹ liếc nhìn Vu tổ bằng đôi mắt đầy ẩn ý.

Chỉ có Tiêu Doãn Nhi biết hắn lấy được trứng rồng mà thôi.

Làm sao Vu tổ biết chuyện đó?

"Tên nhãi nhà cậu giấu ta nhiều chuyện thật. Thôi cũng thông cảm, dù gì chăng nữa đó cũng là trứng rồng, nếu là mấy nghìn năm trước thì lão phu rút gân lột da cậu, sau đó chiếm trứng rồng làm của riêng là cái chắc!"

Vu tổ mỉm cười: "Còn giờ thì... già rồi!"

"Tiền bối nói đùa. Ta sẽ luyện chế thêm vài viên Hư Tiên Đan nữa cho tiền bối, nhất định sẽ chữa trị dứt điểm căn bệnh khó nói của tiền bối, hơn nữa còn kéo dài tuổi thọ của tiền bối đấy ạ!"

"Hư Tiên Đan!"

Câu nói này làm Vu tổ sững sờ.

Thật lâu sau lão ta mới lấy lại tinh thần, cười khổ: "Xem ra ta già thật rồi. Hư Tiên Đan à? Tiểu tử này, quả thật cậu gặt hái được rất nhiều thứ sau chuyến đi đến hang rồng đấy!"

"Vậy cũng tốt. Cậu cần dược liệu gì cứ bảo Vu Vũ dẫn đi lấy, trong Vu tộc ta có một ít dược liệu luyện đan".

"Vâng!"

"Cơ mà ta mong cậu có thể ở lại Vu tộc một thời gian. Ta già rồi, cứ nhớ lại kỉ niệm xưa nên muốn có người trò chuyện cùng!"

Sao?

Mục Vỹ nghe Vu tổ nói vậy thì ngẩn ra.

Ông ta giữ hắn lại để làm người bầu bạn à?

Mục Vỹ biết chuyện này không đơn giản như thế!

Chẳng qua luyện chế Hư Tiên Đan quả thật cần một chút thời gian, chưa kể hắn cũng cần mở rộng mối quan hệ để phục vụ cho việc giao lưu buôn bán với Vu tộc.

Vu tổ rất coi trọng Vu Vũ, có lẽ vị trí trưởng tộc đời kế tiếp thuộc về y rồi.

Tạo mối quan hệ với Vu Vũ cũng không tệ.

Mục Vỹ không vội vàng về Huyết Minh mà ở lại Thập Vạn Đại Sơn.

Mỗi ngày hắn đều vào Bảo Các của Vu tộc chọn một vài loại dược liệu thậm chí vào Thập Vạn Đại Sơn đào dược thảo cùng Vu Vũ, bên cạnh đó còn thảo luận với Vu tổ về những bí tịch liên quan đến nhánh Vu thuật và Cổ thuật.

"Mục đại sư!"

Hôm nay, Mục Vỹ đang bàn luận với Vu Vũ về một số chuyện trong Vu tộc thì một giọng nói oang oang vang lên.

Là Bảo Linh Nhi!

Vị thiếu chủ Thiên Bảo Các này chu du khắp tiểu thế giới Tam Thiên quanh năm, quản lý chuyện làm ăn của Thiên Bảo Các nên bận tối mắt tối mũi.

Hôm nay Bảo Linh Nhi mặc bộ váy ngắn màu xanh, toàn thân đều có tiếng leng keng vang dội phát ra, đôi chân dài miên man để lộ ra ngoài. Cô ấy yêu kiều đứng đó và mỉm cười nhìn Mục Vỹ hệt một bức tranh phong cảnh nên thơ.

"Bảo thiếu chủ, lâu rồi không gặp!"

Mục Vỹ chắp tay chào.

"Ha ha, ngươi thất đức quá đấy Mục đại sư!"

Bảo Linh Nhi nhìn Mục Vỹ, cười khúc khích: "Thiên Bảo Các ta khó khăn lắm mới giành được quyền giao thương với bảy mươi hai hải đảo từ tay Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các, giờ đã bị Huyết Minh nhà ngươi ẵm trọn rồi, đâu có sống nổi!"

"Hay thật, ta mới vừa nghĩ đến chuyện phát triển chi nhánh tại Vu tộc thì nghe lão tổ tông nói đối tác với Vu tộc sau này chỉ có mình Huyết Minh thôi!"

"Ơ?"

Mục Vỹ chưa nghe Vu tổ nhắc đến tin này bao giờ.

"Mục đại sư ơi Mục minh chủ à, Huyết Minh nhà ngươi muốn vực dậy thì chả sao nhưng cũng phải chừa đường lui cho bọn ta với chứ!"

Bảo Linh Nhi cười ngọt ngào, ánh mắt cô ấy khi nhìn Mục Vỹ như làn thu thủy.

"Bảo thiếu chủ đừng lo, Thập Vạn Đại Sơn là một kho tàng, Huyết Minh ta dù có muốn là đối tác duy nhất của Vu tộc đi nữa cũng không đủ năng lực. Lúc đó nhất định sẽ thảo luận với Thiên Bảo Các mà!"

"Thảo luận thế nào?"

Bảo Linh Nhi trêu đùa: "Tối nay ta ở trong phòng chờ ngươi, ngươi phải đến đấy nhé Mục minh chủ!"

Nói rồi cô ấy giậm chân, rời đi trong tiếng cười giòn tan.

Nhưng ngay sau đó, một câu nói bỗng được truyền bằng lực linh hồn vào đầu Mục Vỹ.

"Thiên Kiếm Sơn có thể đang gặp nguy hiểm!"

Nghe thấy câu cảnh báo ấy, Mục Vỹ nhìn bóng lưng Bảo Linh Nhi với vẻ trầm tư.

Thiên Kiếm Sơn ư!

Sao Thiên Kiếm Sơn gặp nguy được chứ?

Màn đêm kéo xuống, sao giăng khắp trời. Mục Vỹ mặc đồ đen đến phòng Bảo Linh Nhi.

Ads
';
Advertisement