Chương 1038: Nghi hoặc

"Mục lão đệ, cậu ra tay xem như là đắc tội Hàn Doãn kia rồi. Lần này chúng ta cùng lên núi, tới đỉnh núi rồi tụ họp với người Huyết Minh của cậu!", Vạn Vô Sinh cười ha hả, nói.

"Đúng vậy, Mục tiên sinh, chúng ta đi chung đi!"

Ma Vô Tình cũng ân cần mời mọc.

"À, thật ra ta thì chẳng sao nhưng Huyết Minh của ta là kẻ địch của núi Huyền Không, chỉ sợ sẽ mang đến phiền toái cho Vô Cực Ma Tông các ngươi thôi!"

Mục Vỹ tỏ ra chán nản.

"Sợ cái gì chứ!"

Ma Vô Tình hừ một tiếng: "Núi Huyền Không tự xưng là lão đại, Vô Cực Ma Tông ta không sợ đâu. Hơn nữa, bọn ta là kẻ thù của chúng nên chỉ thiếu điều tránh thật xa, Cửu Hàn Thiên Cung thì trước giờ cứ đeo bám núi Huyền Không chẳng khác nào chó săn. Làm gì có chuyện bọn ta không dám đắc tội?"

Một tiếng đánh vang lên, Vạn Vô Sinh vỗ một phát vào đầu Ma Vô Tình rồi nổi giận mắng: "Tiểu tiểu ngốc, không phải Mục lão đệ sợ mà là ngại mang phiền toái đến cho chúng ta!"

Ma Vô Tình tủi thân ồ một tiếng, không nói nữa.

Từ trước đến nay người Ma Môn luôn ân thù rõ ràng, không sợ trời không sợ đất nên cũng không sợ hãi việc giết người.

Thủ đoạn cũng khá tàn nhẫn.

Chỉ có ma kỹ do Vạn Vô Sinh nghĩ ra là có vẻ hiền hòa hơn một chút.

Nhưng Mục Vỹ thấy tình cảnh như vậy cũng vui mừng.

Bản thân Ma Vô Tình là thiếu tông chủ Vô Cực Ma Tông, sau này sẽ kế thừa cha mình trở thành tông chủ. Vô Cực Ma Tông có Vạn Vô Sinh ở đây, có lẽ chỉ khi như vậy nó mới có thể trở thành Ma Tông chân chính.

Mục Vỹ gật đầu, tiếp tục leo núi theo chân người của Vô Cực Ma Tông.

Chỉ là có lúc Mục Vỹ vẫn nhìn về phía sau.

Theo lý mà nói, giờ phút này võ giả trong hang rồng đều hướng mọi sự chú ý vào việc leo núi.

Hắn và đám người Tiêu Doãn Nhi tới cuối cùng.

Phía sau chắc không còn ai.

Nhưng không biết vì sao Mục Vỹ luôn cảm giác dường như phía sau có người đi theo. Cảm giác này rất là lạ. Thế mà Vỹ thánh sử và Vạn Vô Sinh lại không cảm nhận được, hắn cũng vô cùng khó hiểu.

Buông bỏ nghi hoặc trong lòng, Mục Vỹ đi theo Vạn Vô Sinh, Ma Vô Tình và các đệ tử Vô Cực Ma Tông cùng đi lên núi.

Khắp dãy núi trông có vẻ vô cùng yên tĩnh, như vậy làm hắn gợi nhớ đến bồng lai tiên cảnh.

Trên đường leo núi, họ không gặp phải một chút nguy hiểm nào.

Mục Vỹ và Vạn Vô Sinh đi ở ven đường, hào hứng trò chuyện về những gì đã chứng kiến và trải nghiệm mấy năm nay.

Chỉ là bọn họ vui thì cũng có người đau đầu.

Đó là Hàn Doãn.

Sau khi dùng thánh đan tuyệt phẩm liên tục, vết thương bên ngoài cơ thể Hàn Doãn mới vừa được hóa giải.

Chỉ có những dấu vết nhợt nhạt kia là không thể xóa bỏ trong thời gian ngắn.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất là ông ta đã đổi một bộ quần áo khác để che đi vết thương trên hai cánh tay, nhưng vết thương trên mặt thì không thể che.

Vả lại Cửu Hàn Thiên Cung đã bị tổn thất nhân lực rất nặng nề, lúc đến có hơn một trăm người mà giờ đây chỉ còn có khoảng năm mươi, sáu mươi người.

Thật sự là quá nhục nhã!

Ông ta là phó cung chủ Cửu Hàn Thiên Cung, chưa từng phải chịu sự nhục nhã như thế này.

Mấy chốt là bị mất hết thể diện trước mặt Vô Cực Ma Tông.

"Mục Vỹ, ta phải giết ngươi!"

Nhìn thấy đám người phờ phạc ỉu xìu phía sau, sắc mặt Hàn Doãn lạnh đi.

"Hàn Doãn huynh, có chuyện gì mà tức giận thế?"

Nhưng giữa lúc đó, có một tiếng cười vang lên. Từng bóng dáng bước ra từ trong rừng cây.

"Ngọc Đức huynh!"

Người tới chính là Huyền Ngọc Đức!

Lần này người của núi Huyền Không được Huyền Ngọc Đức dẫn đi, người nào người nấy đều có tài. Có thể nói đây là bên có nhiều người nhất trong số các thế lực lớn.

Hơn nữa Hàn Doãn biết số người của núi Huyền Không đến đây lần này chắc chắn sẽ không chỉ có nhiêu đó.

"Hàn Doãn huynh bị sao thế này?"

Nhìn thấy những vết máu giống như vết cào trên mặt Hàn Doãn, Huyền Ngọc Đức ngẩn người.

Hàn Doãn đã tới tầng thứ mười của cảnh giới Vũ Tiên, ai có thể làm ông ta ra nông nỗi này?

"Khụ khụ..."

Ho vài tiếng, mặt Hàn Doãn tái nhợt, ông ta đáp: "Mục Vỹ!"

"Ồ?"

"Ban đầu ta đang đánh nhau với người của Vô Cực Ma Tông, ai ngờ tiểu tử Mục Vỹ kia đột nhiên xen vào khiến ta thiếu chút nữa bị lật thuyền trong mương".

"Tiểu tử này lợi hại như vậy sao?"

Huyền Ngọc Đức khó tin hỏi.

Ông ta biết rằng Hàn Doãn có thể khống chế thời gian và không gian một cách tùy thích, Mục Vỹ hoàn toàn không có khả năng chống lại, vậy thì sao Hàn Doãn có thể bị hắn đả thương chứ!

"Dường như trong tay tên tiểu tử đó không chỉ có bảo bối giúp ẩn nấp mà còn có thiên tài địa bảo có thể loại bỏ sự ràng buộc không - thời gian của ta, vậy nên ta mới phải chịu thiệt nhiều vậy!"

Hàn Doãn vừa nói những điều này ra thì Huyền Ngọc Đức lập tức ghi nhớ kỹ trong lòng.

Che giấu được cơ thể, còn có khả năng thoát khỏi sự khống chế của không gian và thời gian, nếu thực lực của Mục Vỹ mạnh hơn chút nữa thì sao còn e ngại những cường giả tầng tám, tầng chín của cảnh giới Vũ Tiên được!

Muốn giết Mục Vỹ không thể chỉ dựa vào pháp tắc không gian và thời gian rồi.

Vậy chỉ có thể thông qua thực lực tuyệt đối để tiêu diệt hắn thôi.

Lần này núi Huyền Không đi vào hang rồng, mục tiêu hàng đầu là trứng rồng, tiếp theo là giết Mục Vỹ!

Tin tức này thật sự quan trọng!
 

Ads
';
Advertisement