Chương 1032: Gặp nhau giữa đường, sống mái một trận

Không một ai biết đến chuyện này!

Khi đi sâu vào trong dãy núi, nhóm Mục Vỹ mới phát hiện những gì mình thấy ở bên ngoài đều là mây.

Toàn bộ dãy núi cây cối um tùm tạo thành một cánh rừng rậm rạp, xanh um tươi tốt, bầu không khí thì yên tĩnh một cách kỳ lạ.

Nhưng sự yên tĩnh này lại làm lòng Mục Vỹ ngần ngại.

Hắn có thể cảm giác được đâu đó quanh đây có nhiều đôi mắt không biết ở ngoài sáng hay trong tối đang nhìn chằm chằm như đục một lỗ trên người họ.

Cảm giác này vô cùng lạ lùng nhưng cũng rất rõ ràng.

"Mọi người cẩn thận chút, ta e là núi Long Cốt này không đơn giản đâu!"

Mục Vỹ vừa nói ra câu này thì một số đệ tử thánh địa Huyền Nguyệt bĩu môi.

Đến Vỹ thánh sử cũng không phát hiện ra điều gì khác biệt cơ mà, tên này nhận ra cũng hay đấy!

"Những người khác đã lên núi Long Cốt rồi, tại sao thánh địa Huyền Nguyệt chúng ta lên lại nguy hiểm?"

Một đệ tử thánh địa Huyền Nguyệt mặc đồ xanh ý kiến ngay: "Chẳng lẽ họ không phát hiện mà chỉ có một mình Mục Vỹ người phát hiện sao?"

Nghe thấy câu này, Mục Vỹ cười chế nhạo, không giải thích.

Xem ra việc Tiêu Doãn Nhi thuộc về hắn đã làm không ít nam đệ tử thánh địa Huyền Nguyệt căm thù.

Chẳng qua Mục Vỹ không nói nhiều làm gì. Đây chỉ là cảm giác của hắn thôi, không quá chắc chắn, hơn nữa quả thật xung quanh không có nguy hiểm gì.

Mọi người tiếp tục leo núi, dần dần thấy hình như phía trước có người.

Phía trên có người nhưng cũng có tiếng đánh nhau vọng lại.

"Có người đang đánh nhau!"

Mục Vỹ khẽ quát một tiếng, những người còn lại lập tức ẩn nấp và quan sát cuộc đấu đằng trước.

Cùng lúc đó, từng bóng dáng dày hơi sương từ từ hiện ra trong bụi cỏ ở phía sau nơi đám người Mục Vỹ vừa đi ngang qua.

"Đại nhân, có khi nào chúng ta bị phát hiện rồi không ạ?"

Một nam tử toàn thân được bao phủ bởi làn sương đen hỏi với giọng đều đều.

Nghe vậy, một nam tử cao khoảng năm mét ở phía trước bóng đen nói nhỏ: "Chắc là không đâu, có điều khả năng cảm nhận của tên thanh niên kia khá mạnh đấy, xem ra chúng ta phải cẩn thận hơn mới được!"

"Rõ!"

"Chúng ta vào hang rồng này vốn thông qua một lối đi khác, hơn nữa ma đế đại nhân đã cung cấp bảo bối che giấu thân pháp cho chúng ta, đám người này không phát hiện ra được đâu!"

Ma đế!

Không ngờ những kẻ này là chiến sĩ Ma tộc!

"Tra Khắc đại nhân đã hạ lệnh, nếu có thể tiêu diệt Mục Vỹ thì cứ làm!"

"Tuân lệnh!"

Bóng đen nói một cách kiêu ngạo: "Không ngờ một kẻ không tên không tuổi như Mục Vỹ lại có thể giết liên tiếp bốn vị ma hoàng của Ma tộc ta. Tội đáng muôn chết. Núi Huyền Không cũng chưa chắc đã dám ngạo mạn như thế, tên này đúng là chán sống rồi. Tra Khắc ma đế đặc biệt nhấn mạnh tên hắn đấy, các ngươi mà làm hỏng chuyện thì chờ chết đi!"

Năm đó, Đại A Ma và ba vị ma hoàng là những người có tài năng xuất chúng trong Ma tộc, còn trẻ đã đến cảnh giới Vũ Tiên nên được phong làm ma hoàng.

Tất cả những chiến sĩ Ma tộc có mặt tại đây đều là cường giả cảnh giới Vũ Tiên, nhưng họ không được phong làm ma hoàng!

Tôn xưng ma hoàng đại diện cho hai điều, một là cao thủ chí cao vô thượng trong tương lai của Ma tộc, hai chính là chiến sĩ Ma tộc có thực lực hùng mạnh ngay vào thời điểm hiện tại.

Bốn người vốn là những chiến sĩ Ma tộc có tiềm năng trở thành ma đế, nào ngờ vừa đến Thiên Vận Đại Lục để rèn luyện thì đã chết hết cả bốn.

Cuối cùng tuy Tra Khắc ma đế đã tự mình ra tay nhưng lại để vuột mất Mục Vỹ.

Đây đúng là nỗi sỉ nhục của ma đế!

Ma tộc sẽ không bao giờ dễ dàng bỏ qua cho sự nhục nhã đó!

"Đi theo!"

Tên ma hoàng nhỏ giọng quát lên, những cái bóng đen lại biến mất.

Cùng lúc đó, đám người Mục Vỹ vừa ẩn thân vừa quan sát cuộc chiến ở đằng trước.

"Sao Cửu Hàn Thiên Cung và Vô Cực Ma Tông choảng nhau rồi?"

Mục Vỹ nhìn cuộc đánh nhau với vẻ khó hiểu.

Cửu Hàn Thiên Cung và Vô Cực Ma Tông nơi thì ở cạnh Tây Vực, nơi thì ở Đông Vực hơi chếch về phía bắc, có thể nói là nước sông không phạm nước giếng, sao lại đấu đá nhau ở đây thế này?

"Đây là chuyện có từ lâu lắm rồi!"

Vỹ thánh sử lên tiếng: "Năm đó, muội muội cung chủ Cửu Hàn Thiên Cung phải lòng một đệ tử ưu tú của Vô Cực Ma Tông nhưng cung chủ Cửu Hàn Thiên Cung không đồng ý. Cuối cùng muội muội ông ta tự sát, bởi vậy nên Cửu Hàn Thiên Cung hận Vô Cực Ma Tông lắm".

"Người muội muội đó chính là cô cô của Hàn Thiên Nhẫn, còn đệ tử ưu tú đó của Vô Cực Ma Tông chính là tông chủ Vô Cực Ma Tông hiện tại - Ma Lãnh Huyết!"

Có chuyện đó nữa sao?

"Vậy nên bây giờ Hàn Thiên Nhẫn vừa thấy người của Vô Cực Ma Tông liền chướng tai gai mắt, còn người của Vô Cực Ma Tông mà thấy đệ tử Cửu Hàn Thiên Cung đương nhiên cũng khó chịu. Hai bên cứ mâu thuẫn với nhau mấy trăm năm, hận thù tiếp nối hận thù!"

Thông tin này làm Mục Vỹ chẳng biết nói gì.

Chẳng qua vì biết Vô Cực Ma Tông và Cửu Hàn Thiên Cung không cùng một giuộc nên tâm trạng hắn thả lỏng hơn rất nhiều.

Ít nhất Vô Cực Ma Tông sẽ không hợp tác với Cửu Hàn Thiên Cung để chống lại Huyết Minh!

"Hàn Doãn, nhiều năm không gặp, ông vẫn còn sống tốt nhỉ!"

Ma Vô Tình đứng ở phía trước các đệ tử Vô Cực Ma Tông, cười lạnh chế giễu Hàn Doãn.

"Cha ngươi còn chưa chết thì sao ta chết được!"

Hàn Doãn nhếch mép đáp lại: "Những năm gần dây, Vô Cực Ma Tông của ngươi càng ngày càng xuống dốc, ta thấy Ma Vô Tình ngươi còn không lọt nổi danh sách mười người mạnh nhất của núi Huyền Không nữa là!"

"Ồ? Thật không?"

Ma Vô Tình không nổi nóng mà chỉ mỉm cười: "Chẳng qua là do ta lười quá không muốn đánh nhau với đệ tử Cửu Hàn Thiên Cung thôi. Không phải Hàn Thiên Vũ từng là thiên chi kiêu tử của Cửu Hàn Thiên Cung các ông nhưng rồi cũng bị Mục Vỹ giết đó sao?"

Nghe thấy câu nói của y, Mục Vỹ thầm mắng trong lòng.

Mấy tên này muốn đả kích Cửu Hàn Thiên Cung thì thôi.

Tự nhiên cứ lôi hắn vào làm gì.

Ads
';
Advertisement