Chương 1027: Xương của Thần Long

Tiêu Doãn Nhi nằm trên ngực Mục Vỹ, thân hình hoàn mỹ phơi bày trước thiên nhiên như một bức hoạ trên bãi cỏ, hai thân thể loã lồ phản chiếu lẫn nhau.

Lúc này, không gian như tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở của hai bọn họ.

Tiêu Doãn Nhi mỉm cười ngọt ngào, gương mặt vẫn còn phiếm hồng vì cuộc chiến ban nãy.

Giọt nước mắt rơi trên gò má của cô ấy.

Cuối cùng thì cô ấy cũng trao hết tất cả cho người đàn ông mà mình yêu rồi!

“Nha đầu ngốc này, sao lại khóc?”

Cảm nhận được giọt nước mắt của Tiêu Doãn Nhi, Mục Vỹ xoa đầu cô ấy rồi cười hỏi.

“Muội có khóc đâu, muội đang vui mà!”

Tiêu Doãn Nhi bĩu môi rồi ngước lên nói: “Từ nay trở đi, muội đã là người phụ nữ của huynh rồi, huynh có muốn bỏ cũng không được!”

“Muội yên tâm, thánh nữ của thánh địa Huyền Nguyệt xinh đẹp thuần khiết thế này thì sao ta nỡ bỏ được! Trái lại, kẻ nào dám dòm ngó, ta sẽ giết ngay”.

Nghe thấy vậy, Tiêu Doãn Nhi quở trách: “Hai tỷ tỷ nói không sai, huynh đúng là mồm mép không ai bằng!”

“Mồm mép không ai bằng?”

Mục Vỹ cười phá lên nói: “Đấy là ta còn chưa cho muội thưởng thức sự lợi hại của môi với lưỡi đấy!”

Dứt lời, Mục Vỹ lại đè Tiêu Doãn Nhi xuống, tiếng thở dốc lại vang lên. Lúc này, Mục Vỹ chẳng màng thế sự ngoài kia nữa, vì đây là giây phút của riêng bọn họ.

Cùng lúc đó ở trong hang rồng.

Rất nhiều người đang tụ tập dưới chân một ngọn núi hùng vĩ.

Lần này, chiến sĩ của Vu tộc, nhà họ Chu, núi Huyền Không và Kãm Kim Lâu, tóm lại là các võ giả vào hang rồng chuyến này đều đã quy tụ về đây.

Mọi người ngước lên nhìn ngọn núi cao chót vót với vẻ kính nể và chấn động.

Vì họ có thể lờ mờ trông thấy một bộ xương rồng đang nằm trên ngọn núi cao ấy.

Đây là bộ khung xương hoàn chỉnh của Thần Long.

Lúc này, ai nấy đều hít thở dồn dập như đã phát cuồng hết cả lên.

Dù chỉ là một chiếc xương của Thần Long cũng đủ để tạo ra một món đồ tuyệt phẩm là Hư Tiên Khí rồi.

Chứ đừng nói tới một bộ khung xương hoàn chỉnh của Thần Long toạ hoá ở đây.

Mà xương ở đây thì có lẽ trứng rồng cũng thế.

Nhất thời, võ giả của các thế lực lớn đều cảnh giác liếc nhìn nhau.

Đừng ai hòng chiếm được con Thần Long này.

Tranh giành sẽ là điều khó tránh.

Về phần ai sẽ giành được nhiều nhất thì phụ thuộc vào khả năng của họ.

“Tâm Nhi!”

“Dao Nhi tỷ!”

Lần này, Vương Tâm Nhã tới đây cùng Vạn Lịch trưởng lão của Vạn Trận Tông, ngoài ra còn có đại sư huynh Trần Nhiễm.

“Dao Nhi tỷ, Vỹ ca đâu ạ?”

Vương Tâm Nhã không nhìn thấy Mục Vỹ nên nghi hoặc hỏi.

“Ta cũng không rõ, lẽ ra huynh ấy phải ở trong nhóm của Vu tộc, nhưng ta cũng không thấy đâu cả!”, Tần Mộng Dao đáp.

Cô ấy đã mang thai ba năm, nhưng đứa bé trong bụng vẫn chưa có bất kỳ thay đổi gì, thậm chí các thành viên của Huyết Minh còn dần quên đi chuyện này.

Vì mang thai đã lâu nên Tần Mộng Dao cũng quen rồi, do đó lần này cô ấy vẫn đến đây.

Nhưng trước đó, Mục Vỹ đã nói với cô ấy rằng hắn sẽ đến hang rồng cùng người của Vu tộc. Song, người của Vu tộc đang ở đây rồi mà chẳng thấy bóng dáng hắn đâu.

Điều này khiến Tần Mộng Dao không khỏi thấy lo lắng.

Vì ở đây còn vắng mặt người của Cửu Hàn Thiên Cung, nhà họ Lâm, Thạch và Kim.

Nếu Mục Vỹ gặp phải người của bốn thế lực này thì khó mà chống trả một mình được.

Nghĩ vậy, Tần Mộng Dao thầm tự trách mình đã quá sơ suất, lẽ ra cô ấy phải đi cùng Mục Vỹ mới phải.

Năm năm nay, cô ấy và Vương Tâm Nhã hợp tu với Mục Vỹ nên thực lực đã tăng lên nhanh chóng.

Bây giờ, cô ấy đã là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám, lĩnh ngộ sức mạnh không gian, hơn nữa vì đã lĩnh ngộ và mở mang thần phách Băng Hoàng nên thực lực thật sự của cô ấy còn khủng khiếp hơn nhiều.

Song, Tần Mộng Dao cảm nhận được rằng.

Nếu không tại đứa bé trong bụng liên tục hấp thu năng lượng của cô ấy suốt ba năm nay thì bây giờ, khéo cô ấy đã tiến vào tầng thứ chín cảnh giới Vũ Tiên rồi.

Người khác mang thai, còn cô ấy như mang bảo bối, mà bảo bối này còn bắt cô ấy phải bảo vệ và truyền năng lượng suốt ngày đêm.

Thậm chí Tần Mộng Dao còn nghĩ có lẽ tại cơ thể của mình và Mục Vỹ đặc biệt, cho nên khéo thời gian cô ấy mang thai sẽ còn kéo dài hơn.

“Có khi nào Vỹ ca gặp người của Cửu Hàn Thiên Cung và ba gia tộc lớn rồi không?” Vương Tâm Nhã lo lắng nói.

“Chắc không đâu!”

Tần Mộng Dao cũng không dám chắc.

Nhưng bây giờ, rõ ràng họ không còn thời gian để lo lắng nữa rồi.

Người của núi Huyền Không đã bắt đầu tiến quân.

Chỉ huy lần này của họ là Huyền Ngọc Đức.

Bạch Tình Thiên và Bạch Tuyệt lại đi cùng với chiến sĩ của nhánh Cổ thuật.

Võ giả của Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các tự lập thành một nhóm.

Chỉ huy lần này của Thiên Bảo Các là nhị thúc Bảo Thiên Thủ của Bảo Linh Nhi, Bảo Linh Nhi cũng đi cùng, Thiên Bảo Các luôn giữ mối quan hệ tốt với nhánh Vu thuật.

Lần này cũng vậy.

Bảo Thiên Thủ, Vu Sơn Vũ, Vu Vũ và bốn thủ lĩnh của Vu thuật đứng chung với nhau.

Cùng với đó, Vạn Trận Tông, Thiên Đan Tông và Khí Cụ Môn cũng đứng san sát nhau.

Lần này là khung xương của Thần Long, chứ không phải là vảy!

Ads
';
Advertisement